Chương 22 - Ấu trĩ.
Kiêu ngạo là ngây thơ, ấu trĩ là ngu ngốc. Nếu năm ấy tôi không kiêu ngạo, không ấu trĩ; không ngây thơ, không ngu ngốc thì có lẽ chúng ta đã rẽ sang một hướng rất khác rồi. Tất cả chúng ta.
Tại tòa cao ốc cách nhà Thanh Hoa mười cây số, trong một căn hộ sang trọng được lấp đầy bởi ánh đèn vàng mộng mơ, âm thanh du dương phát ra từ dàn loa hiện đại trong veo như tiếng suối, dịu dàng len lỏi nơi từng kẽ tâm hồn. Trên bộ ghế sofa đen nhánh, một cô gái ngồi ngửa đầu, tư thế thả lỏng trông lại không hề tự nhiên, mắt lim dim, hàng mi thi thoảng khẽ rung động.
Tiếng bấm mật mã vang lên, sau đó cạch một cái, tiếng cửa mở, kèm theo sau đó là âm thanh cởi giày. Mặc dù đã vặn loa âm lượng lớn, song cô gái ngồi trên ghế vẫn có thể nghe thấy rõ từng chuyển động của người ngoài kia. Không bỏ qua bất kỳ tiếng động gì dường như đã trở thành bản năng của cô rồi.
"Mới từ phòng khám về à?" Cô gái nọ bước vào, đi lướt qua ghế sofa, mở tủ lạnh tìm nước uống.
"Vâng." Cô gái trên ghế mắt vẫn nhắm, miệng mấp máy trả lời, "Người ta bảo về nhà chăm nghe nhạc, em mua một xấp kia kìa, chị có thể lựa thử vài đĩa, hình như đúng là có dễ chịu hơn thật."
"Chốc nữa chị có cái hẹn ăn tối, chắc tắm rửa rồi đi luôn đây." Cô gái nọ đứng nhìn đồng hồ đeo tay, nhẹ giọng dặn dò, "Không có chị ở nhà cũng đừng
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/cau-cua-qua-khu/2209226/chuong-22.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.