Bắc Đường Mẫn Khiêm cả người chấn động, bước lên phía trước kéo hắn: “Ngươi nói cái gì vậy. Tại sao ta phải dẫn đứa nhỏ đi? Ngươi đừng miên man suy nghĩ!”
Tô Viễn Hằng lắc lắc đầu.
Bắc Đường Mẫn Khiêm nói: “Ngươi có tâm sự gì liền nói cho ta biết, không cần cứ buồn ở trong lòng như vậy! Không biết ta sẽ lo lắng sao! Sao ngươi lại nghĩ ta muốn mang đứa nhỏ đi? Chẳng lẽ ta sẽ cho ngươi cùng đứa nhỏ tách ra?”
Tô Viễn Hằng chậm rãi bình tĩnh trở lại, nói: “Cho dù ngươi không có, người khác. . . . . .”
Bắc Đường Mẫn Khiêm lớn tiếng cắt lời hắn: “Ai cũng sẽ không! Chỉ cần có ta ở đây, sẽ không cho phép phát sinh loại sự tình này!”
Tô Viễn Hằng hơi hơi chấn động, buông cánh tay, thẳng tắp nhìn y.
Bắc Đường Mẫn Khiêm bởi vì tức giận, đôi mắt đẹp thường ngày ở trong đêm đen dị thường tinh lượng. Y gắt gao nhìn chăm chú Tô Viễn Hằng sau một lúc lâu, nhẹ nhàng thở dài, cúi thân xuống, một ngụm cắn ở môi hắn.
“Không cho phép ngươi miên man suy nghĩ!”
Vào thời điểm này, nói nhiều cũng không hữu hiệu bằng hành động thực tế.
Tô Viễn Hằng khẽ run lên, bỗng nhiên xoay lại ôm lấy cổ y.
Hai người “võ mồm” tương giao, Bắc Đường Mẫn Khiêm vốn chỉ muốn ‘ trừng phạt ’ hắn một chút, không ngờ Tô Viễn Hằng lại chủ động dây dưa cùng y, thật có chút ngừng không được.
Y một tay ngăn chặn đầu của hắn, cùng chính mình hôn sâu, một tay chậm rãi trượt đến dưới thân
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/cau-duyen/2371108/chuong-33.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.