Trong các chương trình đố vui trên truyền hình, có vài cách thức đặt câu hỏi. Ví dụ, trong Mastermind, John Humphreys sẽ nói; “Trong nhạc cổ điển, ‘legato’ có nghĩa gì?” thay vì đơn giản là, “‘Legato’ có nghĩa là gì?” Hoặc anh ta sẽ nói “Lịch sử; và Hội nghị Worms diễn ra khi nào?” thay vì, chỉ là “Hội nghị Worms diễn ra khi nào?” Điều này cho những ứng cử viên một giây nghỉ để chuyển sang chủ đề tiếp theo và chuẩn bị. Nhưng trong Whadda Ya Know?!! họ không có được điều xa xỉ đó - họ chỉ nhận được những câu hỏi - bum, bum, bum. “Hecate là nữ thần Ai Cập trông giữ nơi nào?” (Địa Ngục); “Tên khác của wildebeest là gì?” (Linh dương đầu bò); “Vĩ tuyến nào là đường biên giới giữa Nam và Bắc Triều Tiên? (Vĩ tuyến số 38)”; “Dòng sông nào chảy qua Quận Peak?” (Sông Dove). Chúng tôi làm như thế vì nó khó hơn, và nó làm tăng thêm sự căng thẳng và nhịp độ của chương trình. Khi tôi đi đến Ladbroke Grove để gặp Luke vào tối thứ sáu, một cuộc thẩm định với tốc độ nhanh tương tự hình thành trong đầu tôi. “Anh có lừa dối em hơn một lần trong suốt hai năm chúng ta sống cùng nhau không? Anh đã có bao nhiêu bạn gái sau đó? Vợ anh đẹp không? Thông minh không? Thành công không? Tại sao hai người chia tay?”
“Đừng tỏ ra nghiêm trọng như vậy, Laura!” Anh ấy kia rồi, đang đứng ở góc Đường Kensington Park, bên ngoài E&O. Anh hôn lên má tôi, sau đó giữ mặt gần mặt tôi trong một giây lát, và, lần nữa, tôi cảm thấy niềm
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/cau-hoi-tinh-yeu/426017/chuong-3.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.