Nhà hàng này có phong cách rất độc đáo, bốn phía đều tối đen, nến ly được đặt trên bàn ăn, ngay cả người ngồi trên ghế cũng ẩn vào trong bóng tối, chỉ nhìn thấy các món ăn trên bàn cùng bàn tay gắp thức ăn, nhưng Mạch Đinh lại thích một nơi như vậy, cậu thấy kiểu tạo không gian bí mật này mới có cảm giác an toàn, bất quá ăn cơm thôi mà, không biết cần an toàn làm gì, ở chính giữa có một bình đài, trên bình đài cũng chỉ có một ngọn đèn, chiếu xuống một chiếc đàn dương cầm màu đen, hết thảy đều mang phong cách tinh tế. Mạch Đinh nghĩ bộ quần áo hiện tại của mình đặc biệt không thích hợp đến mấy nơi như thế này .
Khi ngồi vào chỗ của mình, Mạch Đinh chỉ có thể dựa vào chút ánh sáng mờ nhạt mà ngắm khuôn mặt mơ hồ của An Tử Yến, có một loại cảm giác không chân thật .
Phục vụ sinh bưng lên bộ đồ ăn cho họ, rất lịch sự hỏi: “Xin hỏi, hai vị muốn dùng gì?”.
Mạch Đinh và An Tử Yến đều chọn thịt bò bít-tết .
“Xin hỏi thịt bò chín mấy phần?”
“Bảy phần.” An Tử Yến lạnh lùng trả lời .
“Mười phần.” Mạch Đinh không quá quen mấy thứ này .
“Nói chín kỹ là được, mười phần cái gì.”
Phục vụ sinh nhẹ nhàng nở nụ cười xoay người bước đi .
Trong khi chờ đợi thức ăn được mang lên, có chút nhàm chán, Mạch Đinh muốn tìm đề tài để tán gẫu: “An Tử Yến, cậu bao nhiêu tuổi?” Cậu hình như chưa từng hỏi chuyện này, tuy không quan trọng,
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/cau-la-nam-to-van-yeu/1441185/chuong-12.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.