“Cậu bình tĩnh lại đi.” An Tử Yến nói với Mạch Đinh đang giơ nanh múa vuốt .
Nhưng Mạch Đinh sao có thể bình tĩnh được cơ chứ, ban nãy thiếu chút nữa mình bị hù chết, kinh hỉ cái quái gì. Quả thực rất quá đáng .
An Tử Yến nhìn về phía hạ thân của Mạch Đinh, ánh mắt chiếu thằng vào nơi đó, sau đó quay mặt đi. Mạch Đinh rõ ràng thấy hắn vì cười trộm mà bả vai run rẩy. Còn có một việc khiến Mạch Đinh cực kỳ phẫn nộ và xấu hổ chính là, ban nãy cậu nghĩ rằng có người muốn giết mình, Mạch Đinh chưa trải việc đời phi thường tiếc nuối không kìm được nước tiểu. Cậu đỏ mặt, bổ nhào về phía trước túm lấy An Tử Yến dùng sức lay: “Cậu cười cái rắm, có gì đáng cười, còn không phải do cậu cái đồ vương bát đản này làm hại.”.
An Tử Yến thu hồi khuôn mặt tươi cười, an ủi Mạch Đinh: “Được rồi, mau cởi quần đem đi giặt.”.
Lúc này Mạch Đinh mới để ý tới xung quanh, nơi đây giống thâm sơn rừng già, không một bóng người, chỉ có một căn nhà nhỏ kiểu u, giống kiểu nhà của thợ săn nước ngoài mà Mạch Đinh nhìn thấy trên phim, thật đúng là đơn sơ. Bất quá Mạch Đinh hiện tại tạm thời không quản được nhiều như vậy, cậu trực tiếp đi về phía căn nhà, vừa đi vừa quay đầu lại cảnh cáo An Tử Yến: “Không cho phép cười.”.
“Đã biết.”.
Đi được hai bước lại quay đầu: “Sao tớ vẫn nghe thấy tiếng cười, lão tử đã bảo không được phép.”.
“Tớ không cười.”.
“Cậu nói dối!”.
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/cau-la-nam-to-van-yeu/1441243/chuong-55.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.