Nhìn con thỏ sưng mặt sưng mũi. Giang Hạo cảm thấy, treo nó còn không bằng ném nó trên mặt đất. Từ trong xương cốt của con thỏ đã cảm thấy thân thiết đối với bị treo, còn cảm thấy có thể mạnh lên. "Tiền bối." Giang Hạo chắp tay cung kính nói. Lần này hắn đã chuẩn bị thỏa đáng, sẽ không có bất kỳ vấn đề gì. Lá trà, Thạch Bản đều không có vấn đề gì. "Ngươi tu vi gì rồi?" Hồng Vũ Diệp nhẹ nhàng đụng vào lá của Thiên Hương Đạo Hoa, thuận miệng hỏi. "Trúc Cơ trung kỳ." Giang Hạo trả lời. "Trúc Cơ trung kỳ?" Hồng Vũ Diệp đứng lên, nhìn về phía nam tử trước mặt, nói với vẻ chế giễu: "Ta cảm thấy là Trúc Cơ hậu kỳ, ngươi cảm thấy thế nào?" Tiếng nói vừa dứt, khí tức cuồn cuộn liền phun trào, như có thể hóa tất cả xung quanh thành bột phấn bất cứ lúc nào. Cảm nhận được lực lượng đáng sợ, Giang Hạo có loại cảm giác như toàn thân sắp tan ra thành từng mảnh, liền vội vàng cúi đầu nói: "Tiền bối đúng là mắt sáng như đuốc, vãn bối quả thực là Trúc Cơ hậu kỳ." Sau đó, hắn dừng tu vi của mình lại ở Trúc Cơ hậu kỳ. Thấy Giang Hạo nói chuyện nghe lọt tai, Hồng Vũ Diệp cũng không nói thêm gì nữa, mà hỏi về chuyện Thạch Bản: "Biết được tin tức gì từ bên trong Thạch Bản rồi?" "Trước mắt chỉ biết là bên trong có ba người thường xuyên nói chuyện phiếm, lần lượt là Quỷ, Liễu, Tinh. Vãn bối là Tỉnh." Hồng Vũ Diệp đứng tại chỗ im lặng một hồi, sau đó nói: "Hết
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/cau-tha-tu-luyen-ben-nguoi-nu-ma-dau/2880255/chuong-172.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.