"Đủ chưa?" Sau khi Giang Hạo đào cây măng thứ ba, quay sang hỏi lão giả bên cạnh. Mặc dù hắn nói là mình muốn đào, nhưng mà không biết đối phương có muốn đào nhiều hay không. "Đủ rồi, đủ rồi, đa tạ thiếu hiệp." Gương mặt che kín nếp nhăn của lão giả tràn đầy ý cười. Sau đó, Giang Hạo thu hồi công cụ, cõng giỏ trúc lên, đi ra phía ngoài. Lão giả đi một hồi liền đấm đấm eo. "Nghỉ ngơi một chút đi." Giang Hạo đứng ở hòn đá trên dòng suối nhỏ, nói. "Già, già rồi." Lão giả ngồi ở một bên ,lắc đầu thở dài. Giang Hạo cũng ngồi xuống ở một bên cạnh, lá cây đung đưa xào xạc, thỉnh thoảng còn truyền đến tiếng chim hót. Thanh tĩnh, an bình. Khiến cho người ta không khỏi mà cảm thấy muốn lắng nghe. "Thiếu hiệp thoạt nhìn rất ít lên núi thì phải." Lão giả tò mò nói. "Trước kia không có thời gian đi cảm nhận không khí trên núi." Giang Hạo mở miệng trả lời. Hai người không nghỉ ngơi nữa, mà là đi ra phía ngoài. "Có nghĩ qua việc đi tìm con cái không?" Giang Hạo đột nhiên hỏi. "Không." Lão giả cười nói: "Như này đã rất tốt rồi, chúng ta dù sao còn có một đứa cháu gái nữa. Đủ rồi." Giang Hạo gật đầu. Lúc này, hắn nghe thấy tiếng di chuyển nhanh của người nào đó. Hắn nhấc lông mày nhìn lại, là Trình Sầu đang đuổi tới. Đại khái là đang tìm lão giả. Giây lát. Trình Sầu xuất hiện ở trước mặt bọn họ, hắn thấy lão giả thì lập tức nhẹ nhàng thở ra. Lão giả có chút lúng túng
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/cau-tha-tu-luyen-ben-nguoi-nu-ma-dau/2880317/chuong-234.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.