Triệu Doanh Doanh trong lòng vui mừng, Nguyệt Thần đại nhân quả nhiên sẽ phù hộ cho nàng.
Cục giấy đó nằm ngay dưới ghế cạnh chân nàng, nhưng nàng tạm thời không thể với tới, cũng không tiện cúi xuống nhặt lộ liễu.
Triệu Doanh Doanh liếc nhìn Triệu Mậu Sơn và Lâm thị, chợt nghĩ ra một cách, nàng liền quỳ xuống với tiếng “phịch” rõ to.
Hành động này khiến Triệu Mậu Sơn và Lâm thị đều giật mình.
Triệu Mậu Sơn hỏi: "Doanh nhi, con làm gì vậy?"
Triệu Doanh Doanh nhân cơ hội quỳ xuống, nhặt cục giấy lên, nhanh chóng mở ra nhìn. Trên cục giấy là nét chữ quen thuộc, mạnh mẽ và phóng khoáng, nàng không dám nhìn lâu, chỉ lướt qua chữ đầu tiên là "khóc".
Triệu Doanh Doanh sững sờ, rồi nhẫn tâm tự véo mạnh vào tay mình. Nàng véo rất đau, nước mắt lập tức trào ra, giọng nói run rẩy vì đau.
Triệu Mậu Sơn nhìn thấy cảnh đó, trong lòng thắt lại, nhi nữ thứ hai này tuy thường ngày lỗ mãng, làm ông bực mình, nhưng rất hiếm khi khóc.
Triệu Mậu Sơn đứng dậy, định đỡ Triệu Doanh Doanh lên.
"Có gì thì từ từ nói, sao lại khóc?"
Lâm thị thấy vậy, cũng tiến lên, miệng giả vờ an ủi: "Có lẽ là Doanh nhi biết mình sai rồi, không sao đâu, Doanh nhi, biết sai mà sửa là tốt."
Chỉ vài lời đã muốn đặt tội lên Triệu Doanh Doanh.
Triệu Doanh Doanh kéo tay áo, che mặt khóc, nhân cơ hội mở tiếp mảnh giấy, đọc thêm vài dòng.
Nàng buông tay áo, mắt đẫm lệ nhìn Lâm thị, nói: "Mẫu thân vừa hỏi con tại sao phải lén lút, con
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/cau-than-khong-bang-cau-ta/2699301/chuong-16.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.