Nàng sững sờ, ngẩng đầu lên nhìn thấy gương mặt của Tiêu Hằng.
Một cảm giác khó chịu dâng lên trong lòng, Triệu Doanh Doanh muốn rút tay khỏi tay Tiêu Hằng, nhưng vô ích, Tiêu Hằng dường như đã dự đoán trước, trước khi nàng kịp rút tay ra, hắn đã nắm chặt hơn, thậm chí ôm nàng vào lòng.
“Doanh Doanh, đều là lỗi của ta, muội tha thứ cho ta được không?” Tiêu Hằng vẫn dịu dàng như thường lệ, hoàn toàn khác với vẻ kiêu ngạo khinh thường khi mắng nàng là đồ ngốc.
“Huynh buông ta ra!” Triệu Doanh Doanh vùng vẫy, đẩy Tiêu Hằng ra. Nhưng tay Tiêu Hằng vẫn nắm chặt cổ tay nàng không buông, hai người cứ thế giằng co trước cửa hàng văn phòng phẩm.
Chủ tiệm văn phòng phẩm giật mình, vội vàng bước tới hỏi có chuyện gì: “Hai vị có chuyện gì vậy?”
Tiêu Hằng ở Hồ Châu cũng khá nổi tiếng, trước đây thường đến tiệm này mua bút mực giấy nghiên, nên chủ tiệm nhận ra hắn ta. Chủ tiệm nhìn Tiêu Hằng, rồi nhìn Triệu Doanh Doanh, cũng nhận ra nàng. Ông ta đứng ngẩn ra, không biết có nên tiếp tục tiến lên hay không.
Biết thân phận của họ, chủ tiệm cũng không lo lắng sẽ có nguy hiểm gì, nghĩ chắc chỉ là tình nhân cãi nhau thôi. Chủ tiệm lùi lại, giả vờ như không thấy.
Triệu Doanh Doanh không rút tay ra được, có chút tức giận, trừng mắt nhìn Tiêu Hằng.
“Tại sao huynh lại ở đây?”
Tiêu Hằng coi cái trừng mắt này như là nàng đang giận dỗi, cười nói: “Doanh Doanh không muốn gặp ta, ta đành phải nghĩ cách để Doanh Doanh gặp ta.”
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/cau-than-khong-bang-cau-ta/2699319/chuong-34.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.