Triệu Doanh Doanh lùi lại hai bước, đợi nhịp tim bình ổn một chút, mới đưa bức tranh ra xa một chút. Vì câu nói của Hoắc Bằng Cảnh vừa rồi, nàng quay lại nhìn kỹ váy của mình, không thấy vết mực, mới thở phào nhẹ nhõm.
Nàng thu lại ánh mắt, nhìn vào bức tranh trong tay, trong tranh người mang vẻ đẹp thanh nhã, ít nhất đã thể hiện tám phần nhan sắc của nàng, Triệu Doanh Doanh rất hài lòng.
Ánh nắng ngoài cửa sổ tựa như rải vàng, lá cây xào xạc trong gió, ánh sáng lấp lánh len qua tán lá xanh, Triệu Doanh Doanh không khỏi nhìn ra, phát hiện giờ đã gần trưa. Nàng liền có chút ngại ngùng, không ngờ mình đã ngủ lâu như vậy.
Thấy nàng ôm bức tranh, Hoắc Bằng Cảnh bỗng nhiên nói: “Nếu Doanh Doanh thích bức tranh này, thì ta tặng cho Doanh Doanh.”
Triệu Doanh Doanh nghiêng đầu: “Thế thì ngại quá.”
Hoắc Bằng Cảnh cười nói: “Đây là tranh vẽ Doanh Doanh, lại là bút của Doanh Doanh tặng, tặng cho Doanh Doanh là hợp lý mà.”
Triệu Doanh Doanh thật sự rất thích bức tranh này, nàng nghĩ nếu mang về treo lên thì thật tốt, Hoắc Bằng Cảnh đã đề nghị tặng nàng, nàng cũng không khách sáo mà đa tạ.
Thời gian không còn sớm, nàng nên về rồi, chưa kịp nói, Hoắc Bằng Cảnh đã lên tiếng trước: “Thời gian không còn sớm, Triều Nam, chuẩn bị bữa trưa.”
Nói xong, hắn lại nhìn Triệu Doanh Doanh: “Không biết Doanh Doanh thích ăn gì? Có thể nói cho Triều Nam biết, hắn sẽ đi mua. Lần này ta đến Hồ Châu để tĩnh dưỡng, chỉ mang theo hai người
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/cau-than-khong-bang-cau-ta/2699322/chuong-37.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.