Hoắc Bằng Cảnh nhìn cái đầu lông xù tựa vào vai mình, đưa tay gạt một sợi tóc rơi xuống sau tai nàng, ánh mắt trầm ngâm, nói: “Vậy Doanh Doanh có thích ta đến mức nguyện ý cùng ta sống chết có nhau không?”
Hắn không phải là người dễ dàng trao trọn trái tim. Một khi đã trao, thì không dễ dàng buông tay. Nếu Triệu Doanh Doanh và hắn có thể yêu nhau trọn đời thì tốt nhất, nếu không, hắn cũng sẽ không buông tay.
Triệu Doanh Doanh bị câu hỏi đột ngột của hắn làm cho ngẩn ra, sao tự nhiên lại nói đến chuyện sống chết có nhau như vậy?
Nàng chớp chớp mắt, đôi mắt đào hoa vẫn cười cong cong: “Tất nhiên là nguyện ý.”
Nàng nói vậy, nhưng trong lòng lại nghĩ, đây chỉ là lời nói hoa mỹ.
Trong thời điểm này, trong bối cảnh này, nàng không thể nói là không nguyện ý.
Nhưng nếu thật sự phải chết cùng Hoắc Bằng Cảnh, nàng cũng không biết liệu mình có thể làm được hay không. Nàng không phải là người gan dạ, cũng không muốn chết. Cái chết, nghe đã thấy rất đáng sợ.
Nhưng hiện tại, cuộc sống của nàng yên bình, giàu có, rõ ràng không dễ dàng đi đến bước phải chết cùng Hoắc Bằng Cảnh. Tình cảnh đó quá xa vời, nàng nghĩ vậy, vì thế nàng mới trả lời là nguyện ý.
Triệu Doanh Doanh một lần nữa tựa đầu vào vai Hoắc Bằng Cảnh, nhắm mắt lại, nghĩ đến một chuyện khác.
Lúc ở phủ Chu đại nhân, ma ma của Chu phu nhân bế đứa bé của nàng, đứa trẻ nằm trong tã lót, trắng trẻo mịn màng như một miếng bánh
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/cau-than-khong-bang-cau-ta/2699373/chuong-88.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.