"Nàng đã đi đâu? Gặp những ai?" Giọng của Hoắc Bằng Cảnh trầm xuống, khác hẳn vẻ ôn nhu thường ngày, từng lời nói đều mang theo sức ép nặng nề.
Hồng Miên cảm nhận từng cơn ớn lạnh chạy dọc sống lưng, nàng quỳ xuống, cúi đầu, đáp: "Hôm nay, nô tỳ đã cùng phu nhân đến gặp Lý Kỳ tiên sinh..."
Triệu Doanh Doanh nghe giọng nói lạnh lùng như băng của hắn, càng cảm thấy thương tâm, thút thít nói: "Chàng rầy la Hồng Miên làm gì? Chẳng lẽ bây giờ chàng muốn đuổi ta đi rồi sao?"
Nàng cúi xuống, nằm trên chăn gấm mềm mại mà nức nở.
Hoắc Bằng Cảnh thở dài không thành tiếng, ôm nàng vào lòng, vòng tay dài rộng ôm chặt lấy nàng. Hắn đặt cằm lên trán nàng, dịu giọng lại, tràn đầy tình cảm: "Doanh Doanh tại sao lại tìm Lý Kỳ? Có phải thân thể không khỏe? Lý Kỳ đã nói gì với nàng, khiến nàng suy nghĩ lung tung như vậy?"
Hắn nhẹ nhàng vỗ về lưng nàng, trong cảm xúc đột ngột thất thường của nàng, hắn cảm thấy một sự bối rối hiếm thấy. Dường như có hàng trăm hàng ngàn mối tơ vò đang quấn lấy nhau mà không thể tìm được đầu mối.
Nhìn nàng khóc thương tâm như vậy, phản ứng đầu tiên của Hoắc Bằng Cảnh là muốn nàng đừng đau khổ, mà để nàng đừng đau khổ thì tất nhiên cần tìm ra nguyên do. Nhưng nàng lại không chịu nói, còn ngăn cản hắn hỏi Hồng Miên.
Hoắc Bằng Cảnh thở dài.
Triệu Doanh Doanh được hắn ôm vào lòng, muốn đẩy ra, nhưng lúc này đang khóc thương tâm, không còn sức lực, bàn tay mềm mại
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/cau-than-khong-bang-cau-ta/2699375/chuong-90.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.