Hoàng Anh và Minh Anh cùng đi với nhau đến một cái ghế đá, hai người ngồi xuống ghế đá, Minh Anh ngước mắt, hỏi anh:
“Thế anh đến đây là để làm từ thiện phải không?”
Cũng có thể nói là như vậy, Hoàng Anh gật đầu: “Ừ.
Tôi đến đem chút quà cho tụi nhỏ.”
Minh Anh nghe vậy thì khẽ xoa tay, sau đó cô mỉm cười, nhìn anh: "Giám đốc, cảm ơn anh nhé!"
Tự nhiên cô lại cảm ơn anh như thế khiến Hoàng Anh cảm thấy khó hiểu, quay sang nhìn cô, hỏi: "Sao lại cảm ơn tôi?"
Nhìn ánh mắt hiếu kỳ của anh, Minh Anh quay sang nhìn những đám trẻ đang chơi bóng rổ ở đằng xa, giải thích: "Có lẽ anh không biết, tôi cũng đã ở đây vài năm, đây là ngôi nhà của tôi đó.
Đối với những người có tấm lòng nhân ái như vậy dành cho cô nhi viện, tôi rất cảm kích."
Ánh mắt Hoàng Anh khẽ biến đổi, biểu cảm có vài phần bất ngờ: "Cô...!Vài năm ở đây?"
"Đúng vậy."
Minh Anh ngẫm nghĩ, có lẽ nói ra cho anh ta biết cũng không mất mát gì, cũng không giấu nổi nữa, vậy cứ nói ra đi.
"Bố mẹ tôi không may qua đời khi tôi mười lăm tuổi, do không có người nhà thân thích nên tôi được đưa đến đây sống.
Sống vài năm thôi, tuy không quá dài nhưng nó để lại trong tôi rất nhiều kỉ niệm đẹp."
Dù thời gian ở đây không quá lâu nhưng cô thấy rất vui, nơi mà cô trải nghiệm được nhiều thứ tình cảm mới mẻ.
Thiếu vắng đi tình thân của những người ruột thịt, nhưng có lẽ cô được
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/cau-tra-loi-cua-dinh-menh/281091/chuong-205.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.