Không chỉ tiếc thương cho người đã khuất, sự việc này còn ảnh hưởng lớn đến niềm tin của ông trong việc tìm ra ác linh. Nhưng ông biết mình phải âm thầm tiếp cận đối tượng. Bởi vì hôm nay, trực giác của ông đã mách bảo điều gì đó...
Tuy nhiên, mọi thứ vẫn chưa chắc chắn, ông phải giữ kín chuyện này với Bạch Nhược Linh. Tuyệt đối không để cô bé biết...
Nghĩ vậy, ông cố tỏ ra thoải mái, quay sang trò chuyện với Diệp Tinh Du, nhiệt tình hỏi: "Tiểu Diệp, chú rất quý cậu. Sau này cậu có muốn thi vào trường cảnh sát, cùng làm đồng nghiệp với chú không? Chú sẽ giới thiệu cậu."
Tiểu Diệp này không tệ. Tuy hơi ngốc nghếch, nhưng vẫn có thể dạy bảo được. Cậu ta dũng cảm, nghe lời, tuy không phải chó nghiệp vụ, nhưng còn hơn cả chó nghiệp vụ (*),rất thích hợp làm cảnh sát.
(*) Ở đây, ý tác giả muốn nói về việc thể lực và sự nghe lời của nam chính giống với chó nghiệp vụ nên dễ huấn luyện và thích hợp với nghề cảnh sát. Bài huấn luyện đầu tiên của chó nghiệp vụ chính là vâng lời…
Nhưng Diệp Tinh Du lại tỏ ra hoảng sợ, như thể ông vừa nói điều gì đó khủng khiếp, cậu ta thẳng thừng từ chối: "Không ạ. Chú Trương, cháu không muốn ế vợ."
Nụ cười của Trương Bân cứng đờ.
Cậu bé vừa nãy còn thuận mắt, giờ lại trở nên ngu ngốc đến mức khiến ông muốn bóp cổ cậu ta.
Đúng là hết thuốc chữa!
Cả ba cùng lên tầng, căn nhà của bà Vương im ắng lạ thường.
Trương Bân tiến đến gõ
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/cau-truyen-cua-cuu/2574472/chuong-86.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.