"Đại ca, huynh cũng không ngủ sao?" Để thoát khỏi tình huống xấu hổ, Cảnh Dung rảo bước tiến về phía La Cát để hắn không tới gần bên này, y không muốn hắn cũng nghe thấy những âm thanh ám muội kia: "Cũng ra ngắm trăng à?"
"Ừm, không ngủ được, ra ngoài đi dạo chút." La Cát nhìn trái nhìn phải: "Ngươi thì sao?"
"Ta cũng vậy." Cảnh Dung cười cười, y không hề nhận ra La Cát cũng có chút lúng túng: "Đêm nay gió nhẹ, đi dạo một chút rất tốt." Y tiếp tục đề tài vô thưởng vô phạt.
"Ừm." La Cát gật gù, xoay người đổi phướng hướng, bắt đầu đi về phía nhà cũ của Tịch Yến Thanh. Từ nãy đến giờ hắn đã đi đi lại lại trên còn đường này vài lần, lúc trước quả thực là vì khó ngủ, ngoài ra hắn còn vài điều muốn hỏi Tịch Yến Thanh, cho nên mới lò dò tới đây trong đêm. Chỉ là hắn còn chưa bước vào cổng đã nghe thấy động tĩnh bên trong, La Cát biết ý nên không quấy rầy. Nhưng đi được một đoạn hắn lại quay đầu, kỳ thực hắn cũng không rõ vì sao mình không thể rời đi, nhưng hắn biết chắc mối bận tâm trong lòng sẽ không thể giải quyết ngay đêm nay.
Thấy La Cát im lặng, Cảnh Dung cũng không biết nên nói gì. Đặc biệt là khi nhớ tới chuyện xảy ra ngoài bờ sông, y càng thêm khó xử. Nhưng cả hai đều im lặng thế này tựa hồ cũng khá... ngại?
Mà y chính là người khiến mối quan hệ giữa bọn họ trở nên bế tắc thế này!
Cho đến hôm nay, Cảnh Dung vẫn không
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/cau-xin-anh-tu-hon-di/966129/chuong-76.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.