Cảnh Dung lùa đàn dê đi hóng gió, không bao lâu sau đã trở về. Y quây dê vào chuồng, đếm đủ số lượng, xác định không con nào đi lạc mới khóa cổng rời đi.
Lúc này La Phi vừa trộn xong nhân sủi cảo, Cảnh Dung có mặt, bọn họ liền bắt tay vào gói bánh.
Lúc trước Lạc Dũng chê Cảnh Dung nấu ăn dở, nhưng tay nghề cán vỏ sủi cảo của y lại rất khá, tiểu tử này vậy mà có thể cán hai vỏ cùng lúc, hơn nữa còn cán rất nhanh và rất khéo. Chỉ cần ba, bốn lượt cán là ra lò một chiếc vỏ, La Phi cảm thấy tốc độ gói sủi cảo của mình thậm chí còn không đuổi kịp tốc độ cán vỏ của Cảnh Dung.
"Trước kia sao ta không biết ngươi còn có ngón nghề này?" Lạc Dũng hỏi: "Sớm biết như vậy chúng ta cán bột nấu mì ăn, đã không đến nỗi phải húp bát bánh canh dở sống dở chín!"
"Lười làm mà thôi." Cảnh Dung luôn tay luôn chân, phù phép như ảo thuật biến hóa ra thật nhiều vỏ sủi cảo, thấy La Phi gói không kịp, lại sợ vỏ cán lâu sẽ bị cứng nên y quay sang gói giúp một tay. Y tự nhận sủi cảo do mình gói thường bị bục, nhưng chỉ cần La Phi hướng dẫn vài đường cơ bản, Cảnh Dung lập tức tiến bộ hơn rất nhiều. Ít nhất La Phi cảm thấy khả năng bị vỡ trong lúc luộc đã giảm đi.
"Ta cũng thử xem sao." Tịch Yến Thanh quan sát trong chốc lát phát hiện cũng không quá khó, hắn cũng cầm vỏ bánh muốn thử gói vài cái. Vậy mà hắn
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/cau-xin-anh-tu-hon-di/966159/chuong-56.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.