Ôn Hành (Wēn Héng) cùng Liên Vô Thương (Lián Wú Shāng) chậm rãi dạo bước trong trấn Thanh Thành (Qīng Chéng Zhèn),hôm nay bọn họ không có việc gì đặc biệt để làm. Liên Vô Thương ngậm một viên kẹo trong miệng, ánh mắt đôi lúc bị hấp dẫn bởi những món đồ nhỏ nhắn bên lề đường. Sinh mệnh của nhân loại vốn ngắn ngủi, cũng bởi vì ngắn ngủi mà đời người tỏa ra ánh sáng rực rỡ. Họ dùng hết trí tuệ và sức lực của mình để sáng tạo ra đủ loại phát minh, chẳng hạn như những món đồ chơi nhỏ bên lề đường mà Thanh Liên Châu (Qīng Lián Zhōu) của y không hề có.
Ôn Hành một tay chống gậy ăn mày, tay kia thì xách theo đủ loại túi giấy lớn nhỏ. Bên trong túi giấy đều là những món quà vặt mà Liên Vô Thương liếc qua: nào là bánh kẹp, kẹo hồ lô, bánh trôi nấu rượu, bánh sơn tra,... tất thảy đều mua mỗi thứ một phần. Ôn Hành cảm thấy mình như một phú ông vậy. Mười lượng bạc trong người nếu dùng hết để mua đồ ăn vặt thì cũng có thể chất cao như một ngọn núi nhỏ.
"Không cần phải tốn kém vậy đâu." Liên Vô Thương nói thế, nhưng giọng điệu của y không có chút thuyết phục nào với một viên kẹo trong miệng. Ôn Hành dịu dàng đáp lại, chỉ đợi Liên Vô Thương liếc mắt nhìn một cái, hắn lập tức chạy vội đi mua ngay. Liên Vô Thương cũng đành bó tay. Y là một yêu quái vốn thanh tâm quả dục, vì sao ở bên cạnh Ôn Hành, lại cảm thấy mình như một hài đồng
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/cay-gay-khat-thuc-cua-lao-bat/2789836/chuong-32.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.