Ôn Hành (温衡, Wēn Héng) yên lặng như gà, không dám nói linh tinh nữa. Sau khi Liên Vô Thương (蓮無殤, Lián Wú Shāng) đưa chén trà cho cậu, y liền quay người bước đi phía trước. Y vòng qua bình phong đá, hướng về phía sau của tòa lầu Vô Vọng (無妄樓, Wú Wàng Lóu) mà đi, Ôn Hành vội vàng nhét chén trà vào túi trữ vật rồi nhanh chóng đuổi theo.
Vòng qua bình phong đá, trước mặt hiện ra một cánh cửa mang phong cách cổ điển. Tà áo xanh của Liên Vô Thương vừa lướt qua bên cạnh cửa. Ôn Hành đứng nguyên tại chỗ, thoáng ngẩn ngơ. Đến vị trí này, cậu cảm thấy có gì đó quen thuộc, trong lòng dấy lên cảm giác như đã từng gặp qua. Cậu ngơ ngác quay đầu, nhìn thấy một thanh niên dáng đứng thẳng tắp như ngọc đang đứng trước bình phong.
Cậu không nhìn rõ được khuôn mặt người đó, cũng không nghe được giọng nói của anh ta, chỉ thấy anh đứng ngơ ngẩn tại chỗ, cảm thấy bản thân vô cùng đau buồn. Cậu thấy người thanh niên ấy phóng bút vung mực trên bình phong đá, chỉ điểm giang sơn. Nhất định đó là một thanh niên xuất sắc vô cùng. Đôi tay như ngọc ấy sao mà mạnh mẽ đến vậy. Nhất định anh ta là một thanh niên rất có phong độ...
Ôn Hành cầm chiếc gậy ăn xin, ngẩn ngơ nhìn, trong lòng cảm thấy từng góc nhỏ trong căn nhà này đều phảng phất bóng hình của thanh niên áo đen ấy. Không hiểu vì sao, nhưng Ôn Hành chỉ cảm thấy buồn bã.
"Chuyện gì vậy?" Khi Ôn Hành đang ngây người
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/cay-gay-khat-thuc-cua-lao-bat/2789880/chuong-76.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.