Thật đáng tiếc, trên thế gian này Đan Xuất Khiếu chỉ là một truyền thuyết. Tương truyền rằng tộc Cửu Vĩ có phương thuốc luyện chế Đan Xuất Khiếu, nhưng tộc Cửu Vĩ luôn bí ẩn khó lường, đừng nói đến tu sĩ giới Ngự Linh không thấy được chân diện mục của họ, ngay cả tu sĩ giới Nguyên Linh cũng khó mà thấy được.
Lúc này, Ôn Hành nghĩ đến những người bạn hồ ly của mình. Nhiều năm nay, hắn đã đi đến Vô Cực Băng Xuyên không biết bao nhiêu lần để dọn phân, và cùng với Tuyết Ngọc Hồ cùng Ảo Thiên Hồ kết nên một mối thâm tình kỳ lạ. Nếu trên thế gian này thực sự có phương thuốc luyện Đan Xuất Khiếu, hai tộc hồ ly này liệu có biết điều gì không?
Tộc Cửu Vĩ cũng là một nhánh của hồ ly, có lẽ họ sẽ lạnh nhạt với các chủng tộc khác, nhưng đối với Tuyết Ngọc Hồ, cũng là một tộc hồ ly như họ, liệu Cửu Vĩ có đối xử uyển chuyển hơn một chút không?
"Linh Hy, đừng nghĩ ngợi nhiều quá, có bọn ta ở bên cạnh ngươi mà." Thiệu Ninh vẫn luôn là một tu sĩ tính tình tốt bụng. Thấy bạn mình thiếu tự tin như vậy, y liền lên tiếng an ủi.
"Ta cảm thấy không ổn." Linh Hy nói thật lòng, "Các ngươi thì có truyền thừa, có Đạo Mộc, còn ta là tán tu. Kỹ nghệ của ta chỉ là gom góp từ khắp nơi, tam giáo cửu lưu* đều có đủ cả. Đến khi thực sự gặp phải lôi kiếp Xuất Khiếu, ta chỉ sợ sẽ bị đánh thành tro thôi."
(*"tam giáo cửu lưu"
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/cay-gay-khat-thuc-cua-lao-bat/2789917/chuong-113.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.