Cực quang hực lên một thoáng.
Xoảng!
Tiếng thủy tinh vỡ tóe xé toạc màn đêm im bặt, An Chiết ngoảnh đầu ngó về phía phòng thí nghiệm. Polly cũng quan sát cửa sổ đằng kia:
– Rum?
Sương mù bám trên ô cửa kính khiến toàn cảnh bên trong nom đến là mờ ảo, ta chỉ thấy đặng một bóng người sượt qua.
– Ngài Polly! – Giọng Rum hiếm khi nào hào hứng ngần ấy, gã thò một tay đập lên cửa sổ và kéo xoẹt nó ra, giọng gã tuy rõ mười mươi nhưng vẫn nhuốm vẻ run rẩy – Màn hình, màn hình ạ…
Polly tức tốc nhìn vào trong phòng, màn hình lớn vẫn hiển thị những đường nét tạp nhạp y như cũ. Song Rum lại nói:
– Ban nãy…
An Chiết ho dăm bận, đoạn bảo:
– Cháu không sao đâu ông ơi.
Polly xác nhận cậu vẫn đủ tỉnh táo xong bèn lao vụt vào phòng thí nghiệm ngay, An Chiết lặng lẽ nuốt một ngụm máu rồi bám theo. Cơ thể cậu đang ở trong thứ trạng thái quái lắm, dẫu đã suy yếu và đau đớn đến cùng cực, nhưng hễ đạt đến giới hạn đó thì lại chẳng cảm giác nổi điều gì nữa.
Rum sơ ý đánh rơi một lọ thủy tinh đựng các viên thuốc kháng sinh trong phòng thí nghiệm, miểng lóng lánh vỡ tung tóe trên sàn nhà, nơi nao cũng có, song giờ đây không ai còn hơi đâu mà quét dọn.
Polly đi tới trước màn hình lớn, đường nét rập rờn như một bầy giun uốn éo. Lão hỏi:
– Có chuyện gì thế?
Rum mấp máy môi, thưa rằng:
– Hiện rõ… ban nãy hiện rõ rồi.
An Chiết khó mà
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/cay-nam-nho/2395979/quyen-3-chuong-77.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.