Lời cảnh báo đến từ căn cứ phương Bắc mang nhiều ngụ ý. Polly cất giọng:
– Họ cũng phát hiện rồi.
An Chiết trông ra ngoài kia.
Viện Nghiên cứu Non Cao tọa lạc tại chỏm núi cao nhất, toàn cảnh Vực Thẳm ánh vào mắt rõ mười mươi. Lằn nứt to tướng hệt một vết thương dữ tợn trên làn da xám ngoét của địa cầu, huyết tương lẫn mủ nơi vết thương này sẽ là trùng điệp những cánh rừng cùng đầm lầy. Tuốt ngoài đằng đông xa vời vợi là biển, hoặc hồ nước khổng lồ cũng nên, mà dù thế nào thì ta cũng chẳng thấu triệt nổi bến bờ của nó. Vào phút thinh lặng, chừng như có tiếng rủ rỉ đung đưa trong gió và con sóng vỗ láng máng trong sương mù.
Tựu trung, nó giống một con quái vật tâm ngẩm nằm lì trên mặt đất vậy.
Đây nào phải Vực Thẳm thân thuộc mà An Chiết biết, bởi cậu đã từng trải nghiệm nó rồi. Vực Thẳm dĩ vãng là một vùng bạo lực và thấm đẫm máu tươi, chưa bao giờ có những tháng ngày bình yên nhường này.
Có bóng đen lấp ló nơi chân trời xa xăm, rồi nó mỗi lúc một to một gần, cuối cùng dừng trên thinh không trước tòa nhà trắng. Đường Lam thu cánh vào, nhào thẳng xuống hành lang bên ngoài, đoạn đẩy cửa phòng thí nghiệm ra.
– Thưa ngài Polly, tôi về rồi – Nói đoạn y bèn ngoảnh sang Rum, hỏi – Có cuộc tấn công nào gần đây không?
Rum đáp:
– Không có.
Polly ngẩng đầu quan sát y từ trên xuống một lượt, tuồng như đang kiểm tra xem liệu trạng thái của y có
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/cay-nam-nho/2395983/quyen-3-chuong-75.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.