Thứ sau cùng lọt vào mắt cậu là khuôn mặt của Lục Phong, cậu chưa từng trông thấy Lục Phong hoảng hốt đến nhường này, cậu muốn thốt lên điều gì đấy, rồi lại không hé lời nổi…
Tầm nhìn tối sầm lại, cơ thể cậu là một lỗ hổng. Có sợi dây nào đó đang đứt phựt trong cậu – một cách khẽ khàng.
…Đau lắm.
Kế đấy là sợi thứ hai.
Cậu gắng lần tìm xem chuyện gì đang diễn ra, rốt cuộc, ý thức của cậu như biến thành một điểm sáng nơi miền hư ảo, rồi cậu thấy được sự thể đang phát sinh.
Sợi nấm trắng phau và nhỏ thó dần dà kéo dài tới độ mém trong suốt, nó đã mỏng manh đến bàng hoàng rồi.
Phựt.
Đi kèm với cơn đau như kim đâm, nó đứt rồi.
Bào tử của cậu.
Hiện nay các sợi nấm vốn nối với mọi sợi nấm của bào tử trong cơ thể cậu đang đứt lìa từng sợi một, chẳng phải do cậu ruồng bỏ nó, mà là bào tử chủ động rời đi… À không, cũng không hẳn.
Là thời khắc chín muồi đã đến, sức mạnh tới từ bản năng sinh mạng chia cắt họ.
An Chiết chẳng ngăn được bất cứ điều gì cả, thật khó để giải thích liệu giữa một cây nấm và bào tử của nó thì có thứ tình cảm sâu sắc gì, mối quan hệ giữa họ cũng chả giống cha mẹ và con cái ở xã hội loài người, nhưng cậu vẫn mong rằng bào tử đừng rời xa mình nhanh đến thế. Ngoài kia còn hiểm nguy như vậy, chỉ cần rời xa cậu, nó sẽ chết non dù có gặp trúng bất cứ thứ gì đi
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/cay-nam-nho/2396000/quyen-3-chuong-66.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.