Trầm ngâm thường mang ý nghĩa đang đứng trước một sự lựa chọn vô cùng quan trọng.
Cứu, hoặc không cứu.
– Còn liên lạc được với thành phố ngầm không? – Có giọng nói đập tan chuỗi lặng thinh này.
– Chưa có tin hồi âm.
– Cuộc họp ở phòng họp đầu tiên đã kết thúc rồi. Dựa trên nguồn tài nguyên hiện có, ta có thể cầm cự khoảng ba đến mười ngày, đấy là trong trường hợp đảm bảo sự sống còn của toàn thành phố.
– Nếu không đảm bảo cho toàn thành phố thì sao?
– Nếu chỉ đảm bảo cung cấp tài nguyên cho tháp đôi cùng Vườn Địa Đàng, thì có thể cầm cự khoảng mười lăm đến ba mươi ngày, chưa xét tới yếu tố khí hậu.
– Dưới trường hợp cực đoan, nhân viên cốt cán sẽ được di chuyển xuống tầng hầm lánh nạn ở Vườn Địa Đàng, có thể cân nhắc thêm về việc sinh tồn trong thời gian dài.
– Vẫn còn một tia hi vọng.
Sự im lặng lại bủa vây lấy họ.
Cuối cùng, có kẻ cất tiếng:
– Thế có cứu hay không?
Trung tướng đưa mắt ngó quanh phòng một lượt. Ban nãy An Chiết có nghe thông báo triệu tập cuộc họp rồi, cậu biết hiện tại nơi đây toàn là các sĩ quan có cấp bậc tối cao thuộc Ban Chỉ huy, Bộ Tham mưu và Trung tâm Tác chiến. Khác hẳn với phòng họp đầu tiên chỉ bao gồm vài nhân viên Sở Thành phòng và Ban hậu cần – họ đều phải ra tiền tuyến.
Hiềm một nỗi, ngay cả An Chiết cũng hiểu, rằng tiền tuyến đợt này là nơi nguy hiểm đến nhường nào. Rốt cuộc là
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/cay-nam-nho/2396039/quyen-2-chuong-44.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.