An Chiết lí nhí:
– Đâu có làm nũng.
Cậu đưa sổ tay công việc cho Lục Phong, Lục Phong nhướng mày nhận nó.
– Với cả áo nè, – Cậu cởi áo khoác ra trả Lục Phong nốt, đoạn bảo – cảm ơn anh nhé.
Lục Phong vắt áo lên khuỷu tay, cúi đầu nhìn An Chiết.
– Khỏi cần chờ tôi, cứ để ở cổng thành là được rồi.
An Chiết chẳng trả lời, cậu ngó Lục Phong vài giây rồi hỏi với vẻ dè dặt:
– Anh… có ổn không?
Lục Phong dời mắt sang chốn khác:
– Ổn.
Giọng anh thản nhiên, như thể ban nãy chả xảy ra việc gì.
An Chiết đáp:
– …Ò.
Cậu tiếp tục:
– Vậy anh định đi đâu?
Lục Phong nhìn về phía cậu, cặp mắt xanh lạnh căm chứa đựng sự dò xét luôn gợi An Chiết nhớ đến những thứ giá băng, cộng với ngọn heo may lồng lộng lùa dọc phố thị về đêm khiến cậu – người vừa dứt khỏi áo khoác ấm áp thoáng rùng mình.
Lục Phong ném áo khoác vào ngực An Chiết.
– Chưa biết, đưa cậu về trước đã.
An Chiết ôm áo khoác và mặc vào bận nữa, chờ cậu mặc xong Lục Phong bèn cất bước, cậu vội bám theo.
Đám đông biểu tình hai bên tản ra một lối đi, vẻ mặt họ căng thẳng hết biết, mím chặy miệng, truyền đơn và biểu ngữ trong tay hãy còn giơ, mảnh giấy vang rần rật bởi cơn gió đêm. Ai nấy trầm ngâm ngó họ chòng chọc, nom dáng điệu rặt vẻ cứng sượng, cực quang cam, tím và xanh rọi tỏ khuono mặt họ, chuyển mình thành một thứ màu kim loại lạ lùng khi hòa
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/cay-nam-nho/2396075/quyen-1-chuong-23.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.