1.
Hãy kể cho em nghe, bầu trời xanh nhất trong nhất là như thế nào?
Khi vết chân chúng ta đều biến mất, chim cánh cụt Nam cực sẽ nói,
Là mảnh trời xanh vắt nơi phủ đầy tuyết trắng.
Bầu trời xanh thăm thẳm hòa tan với sóng gió biển Bắc cực.
Cá đuối nói thế, cá voi cũng nói vậy,
Bầu trời nhuộm xanh mặt nước, tẩm màu xanh rộng lớn.
Ánh mắt hướng về đâu đều là trời xanh.
Nơi thảo nguyên rộng lớn, mỗi gốc cây nguyệt quế, mỗi một ngọn cỏ.
Cây bánh mì, ở khoảng cách không bao giờ thấy lại,
Mỗi một gốc cây đều hoa rơi quả đậu.
Nỗi nhớ da diết nhất bắt chuyện với bầu trời xanh nhất trong nhất.
Tôi hỏi bạn, bầu trời xanh lam là bầu trời của chim cánh cụt?
Bầu trời của cá voi, hay bầu trời của cây bánh mì?
Nhưng bạn lại trả lời: Nơi nào cách cánh chim ưng gần nhất, cách lo lắng xa nhất,
Là bầu trời khi bạn bé thơ, là bầu trời bao la ụp lên thảo nguyên Tây Tạng.
Thời gian đã qua, những năm tháng tuổi trẻ đều nghĩ rằng:
Mọi sự chia tay đều vì gặp lại,
Khi anh đến gần em, lần sau cùng gần bên em,
Em trong vòng tay anh, anh nói anh cũng từng có một mảnh trời xanh trong nhất,
Đó là em, năm ấy, trời rất cao rất xanh, cây cũng rất xanh rất tươi.
2.
Giao thừa năm 1992, tôi và Lâm Phương Văn lại sánh bước bên nhau. Nhưng tôi không biết đến khi nào anh lại rời xa tôi một lần nữa.
Đó là một đêm mưa tầm tã vào mùa hè năm 1993. Anh
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/cay-sa-ke-ra-di/1643262/chuong-1-1.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.