Tối hôm đó, đương nhiên Diệp Xán vẫn cho Diệp Tự Minh vào phòng ngủ, chủ yếu là cậu lo Diệp Tự Minh bị cảm lạnh— trong nhà chỉ có một tấm chăn, bởi vì cậu muốn được ôm cánh tay Diệp Tự Minh trong lúc ngủ nên không mua thêm chăn, có lẽ Diệp Tự Minh bận quá nên cũng không để ý đến việc này.
Ngày hôm nay, tắt đèn xong, Diệp Xán không tài nào ngủ được, cậu lại không dám trở mình vì sợ ảnh hưởng đến Diệp Tự Minh ngày mai phải đi làm, chỉ có thể núp một góc giường, sầu lo trong yên lặng.
Mấy năm trời cậu đều dựa vào nhược điểm kia mà đòi hỏi Diệp Tự Minh đủ thứ, hôm nay hắn lại từ chối cậu chỉ vì một yêu cầu hết sức nhỏ nhoi – điều này có nghĩa là gì? Chẳng lẽ địa vị của Diệp Tự Minh vững chắc rồi, công khai di chúc cũng không thể uy hiếp hắn? Nếu nhược điểm này mất đi tác dụng… Cái ngày mà cậu bị Diệp Tự Minh đánh đuổi, có phải không còn xa nữa?
Nếu như Diệp Tự Minh thực sự không cần cậu nữa, đến lúc đấy cậu chỉ có thể sang Mỹ thôi, mãi mãi không về nước.
Trước khi đi, ít nhất phải xử lý đám Diệp Tự Vinh, tránh cho đêm dài lắm mộng…
Diệp Xán đang nghĩ ngợi lung tung, bỗng tiếng trầm thấp của Diệp Tự Minh truyền đến ngay sau lưng cậu: “Không ngủ được à?”
“Anh… Làm sao anh biết?”
Ăn không nói, ngủ không nói, hai người được dạy vô cùng nghiêm khắc – gia giáo của Diệp Xán chủ yếu cho Diệp Tự Minh dạy – đây
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/cay-the-bat-nat-anh/2464238/chuong-16.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.