"Tử thần thực tử tấn công."
***
Harry tỉnh dậy giữa cơn đau.
Tuy nhiên, cái đau đớn ấy không nằm trên bàn tay bị thương tối qua mà lại xuất phát từ trán cậu.
Vết sẹo nơi đó bỏng rát dữ dội khiến cậu trợn to đôi con ngươi nhòa lệ.
Tia nắng chói chang đã lọt qua cửa sổ, cậu khẽ nheo mắt mơ màng nhìn ra bên ngoài.
Chăn mền trên người rất êm ái dễ chịu nhưng cậu còn chưa hình dung được mình đang ở đâu.
Cuối cùng nhớ ra một chuyện, cậu lập tức quýnh lên.
Vơ lấy đôi kiếng trên đầu giường, cậu bật dậy ba chân bốn cẳng tròng bộ đồ hôm qua Matt đưa mình vào, để chân trần nhảy xuống giường, nháo nhào luống cuống tìm giày.
"Harry." Cedric bị cậu bỏ qua bay đến, lớn tiếng gọi cậu: "Em chưa tỉnh ngủ ư?"
"Khó nói lắm." Harry vừa lẩm bẩm vừa xoa xoa cái trán đã dịu lại, tự hỏi liệu trận đau nhức vừa rồi có phải chỉ là một cơn mơ hay không.
Tuy nhiên, cậu nhanh chóng hiểu ra Cedric đang nói gì nên không kìm được tiếng than thảm thiết: "Sao anh không gọi em dậy? Trễ thế này rồi."
"Anh thấy em ngủ say quá." Cedric cũng không bận tâm, nhẹ nhàng bảo: "Lâu lắm rồi mới thấy em được ngủ đẫy giấc như vậy."
Harry ngơ ngác nhìn anh, ngập ngừng đáp: "Vâng, vâng.
Em còn tưởng anh sẽ sốt ruột chút chút."
"Anh cũng khá bồn chồn đó, nhưng anh không muốn để em mệt mỏi quá sức." Cedric chân thành nói: "Dẫu sao thì anh đã gây nhiều phiền phức cho em lắm rồi."
"Sao cơ? Không đâu.
Là em muốn
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/cedhar-giac-mo-mua-ha/519215/chuong-9.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.