Chương 31: Tôi cho rằng cô chết rồi
Sắc trời dẫn tối, sắc mặt của Kiều Bích Ngọc tải nhợt, giếng như.
bị hoảng sợ, cô không ngừng chạy về phía trước, vẫn luôn chạy trốn.
Đường nứi gập ghềnh quanh co, cô vấp phải cục đá, bị rơi mất
một chiếc giày, cô không quan tâm đến những chuyện này, giống như.
bị người nào đó đuổi theo, cô thở hồn hển đi về phía tây.
Cô nhớ rõ, bên này có một thôn nhỏ, cô phải đi tìm người, phải
kêu cứu…
Bốn phía vô cùng hoang vắng, bầu trời tích một tổng mây thật
cày, không đủ ánh sáng, một lát sau bắt đầu có mưa nhỏ, mưa nhỏ
khiến cơ thể cô ướt nhẹp,
Bỗng nhiên ánh mắt cô sáng lên, phía trước có một nhà ngói đơn
sơ, cô kích động chạy tới.
“Xin hỏi có ai ở đây không?” Cô vừa kêu to, vừa cảnh giác nhìn.
xung quanh mình.
Lúc cô vươn tay muốn gõ cửa, lúc này mới phát hiện cửa không.
có khóa, cô đẩy cửa ra, nhìn vào bên trong, bởi vì bầu trời tối lại, mây
đen trên bầu trời bắt đầu di chuyển, cho nên cô không thẩy rõ tình
hình trong phòng lắm,
“Xin chào, tôi bị người ta bắt cóc tới nơi này, mong giúp tôi với…”
C8 hoàng sợ kể, nâng chân cẩn thận đi vào,
Cô ở bệnh viện bị mấy người đàn ông bắt tới vùng ngoại ô hẻo,
lánh này.
Vừa rồi cô nhân cơ hội mài sợi dây rất thô trói tay mình vào cái
lốc rỉ sét ở góc tường, sau đó nhanh chóng cởi dây trói trên chân
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/cha-cua-cuc-cung-la-mot-tong-tai/2458706/chuong-31.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.