Sinh thần của Khương Dao vào thời điểm cuối xuân đầu hè, lúc tiết trời mưa nhiều.
Vì vậy, tên gọi thân mật của cô là “Chiêu”, mang ý nghĩa ánh nắng rực rỡ.
Khương Dao vẫn còn nhớ rõ cảnh Lâm Tố ôm cô khi cô vừa chào đời, đội mưa lớn tìm kiếm thuốc men. Nghĩ lại, lúc ấy chắc Lâm Tố rất tuyệt vọng, vợ bỏ đi không rõ sống chết, để lại một đứa con nửa sống nửa chết.
Nếu hồi đó cô không sống sót, Lâm Tố sẽ phải ăn nói thế nào với Khương Phất Ngọc?
Khương Dao còn nhỏ nên trong cung không định tổ chức yến tiệc mừng sinh thần cho cô. Cung yến cũng chỉ là hình thức, trẻ con chẳng thấy hứng thú.
Vì vậy, Lâm Tố và Khương Phất Ngọc bàn bạc quyết định đưa cô ra ngoài cung. Họ sẽ đến chùa Bán Sơn ngoài thành để cầu an.
Đối với địa điểm này, Khương Dao thấy có chút nhàm chán, ai lại đi chùa vào ngày sinh thần chứ?
Nhưng được đi chơi bên ngoài cùng cả nhà, Khương Dao vẫn rất phấn khích, coi như đi dã ngoại.
Đến ngày sinh thần, từ sáng sớm, Khương Phất Ngọc đã gọi cô dậy, kéo lên xe ngựa, cả nhà lần này đi rất kín đáo, Lâm Tố và Khương Phất Ngọc đều mặc trang phục như người thường.
Ban đầu, Lâm Tố định tìm lại chiếc váy cũ cho cô mặc, nhưng khi thay xong mới phát hiện tay áo quá chật, đồ mấy tháng trước đã không còn vừa, đành phải từ bỏ.
Dạo gần đây, Khương Dao lớn nhanh, tóc bị cháy xém cũng đã mọc dài ra, lại có thể buộc thành b.í.m trông
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/cha-my-nhan-cua-ta-hac-hoa-roi/1267947/chuong-73.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.