Khi Khương Dao trở về cung Phượng Nghi, Lâm Tố vừa tắm rửa thay quần áo xong.
Các cung nữ yên lặng đứng hầu dưới mái hiên. Hắn thay một bộ áo dài màu trắng ngà, mắt nhắm lại, ngồi nhắm mắt thư giãn trước sân. Mái tóc dài đến thắt lưng được buộc gọn bằng dải băng trắng muốt, ánh sáng và bóng râm của tán cây giao thoa trên người hắn, đuôi tóc phản chiếu dưới ánh nắng ấm, phớt lên sắc vàng đẹp mắt.
Không xa, cửa sổ thủy tinh màu phản chiếu ánh sáng bảy sắc, làn gió nhẹ thổi qua làm lay động vạt áo, trông như bạch ngọc không tì vết, tĩnh lặng và thanh thoát, tựa như tiên nhân từ trời giáng xuống trần gian.
Cảnh tượng này thực sự khiến người ta ngắm nhìn mãi không chán.
Vẻ đẹp này khiến Khương Dao ngẩn ngơ, mãi lâu vẫn không tỉnh hồn lại.
Quả nhiên là, thời gian chẳng thể đánh bại nhan sắc…
Khương Dao vô thức đưa tay chạm lên má mình.
Từ trước đến giờ cô luôn thích nghe người khác nói rằng mình giống Lâm Tố.
Lâm Tố là người đẹp nhất mà cô từng gặp, khuôn mặt cô giống cha mình nên đương nhiên cô cũng rất xinh đẹp.
Nhưng giờ cô còn nhỏ, chưa trổ mã, tạm thời chỉ có thể gọi là đáng yêu.
Cô nhớ kiếp trước, đến tuổi cập kê, vẻ đẹp của cô khiến cả Kinh thành trầm trồ ngợi khen. Người khác có thể chê cô đủ thứ, nhưng không ai dám nói cô xấu. Ai dám chê công chúa điện hạ xấu, chắc chắn người đó sẽ bị nghi ngờ về mắt thẩm mỹ.
Khi ấy, vào một ngày tháng ba
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/cha-my-nhan-cua-ta-hac-hoa-roi/1268045/chuong-37.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.