Sáng sớm, ở phía sau bếp Lưu Nhược Lam ngồi trong một góc gần ban công, cô ta đang đốt cái gì đó, trong thùng nhôm là một chiếc giày còn lại và bộ trang phục mà Yến Nhi mặc tối qua, ngọn lửa bừng cháy, đám khói bay xuyên qua rào sắt ngập cả bầu trời. Lưu Nhược Lam vội lấy nắp nhôm đậy kín cái thùng nhưng một ít khói vẫn theo kẽ hở bay ra ngoài, nhiêu đây ả không sợ bị ai phát hiện vì phía sau ban công phòng ả là bãi đất trống nên không có người qua lại. Xong xuôi, cô ta gói đám tro tàn trong hai lớp bì rồi nhét trong đống rác, lau chùi sạch sẽ thùng nhôm. Ở đây hơn một ngàn phòng cuối ngày đều bỏ rác ở cùng một nơi, nên rất khó phát hiện.
Trong căn phòng khác, khuôn mặt Yến Nhi đỏ ửng, vùng da giữa chân mày nheo lại, cả người nóng bức khó chịu, ả chịu đựng cơn nhức nhói, miệng liên tục kêu rên:
"Đau quá... Đầu tôi đau."
Lưu Nhược Lam nghe tiếng rên, cô ta mở cửa, lại gần nhìn sắc mặt Yến Nhi. Lưu Nhược Lam đưa tay sờ trán ả, giọt mồ hôi trên trán thấm ướt bàn tay cô ta:
"Cô bị sốt rồi, tôi sẽ đo nhiệt độ cho cô."
Cô ta đi ra phòng khách, mở tủ thuốc kiếm trong đó nhiệt kế, đưa vào miệng Yến Nhi, trong lúc chờ Lưu Nhược Lam tranh thủ nấu nước ấm. Mười phút sau, cô ta bưng nước ấm vào phòng, lấy nhiệt kế xem con số hiển thị:
"Cô sốt cao quá, 39°C."
"..." Yến Nhi lim dim hai mắt, hơi thở hổn hển, từng đợt
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/cha-nuoi-con-han-nguoi/1548393/chuong-131.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.