Nhà chính của Diệp gia nằm ở thành phố B, cách thành phố A của Diệp Sở đến cả nghìn kilomet. Đi xe cũng mất hết ba tiếng đồng hồ căn bản là tách biệt hoàn toàn. Thành phố B người xe đông đúc, sầm uất náo nhiệt hơn thành phố A, vì vậy mà không khí cũng khẩn trương và bận rộn hơn.
Sở dĩ Diệp Sở chọn nơi ở cách xa thành phố B như vậy là vì năm đó không muốn có quan hệ gì với Diệp gia nữa, muốn cách bọn họ càng xa càng tốt. Thế nhưng không ngờ được bây giờ lại phải quay về đây, hơn nữa là quay về sau mười một năm.
Dừng xe trước cổng biệt thự màu đen của Diệp Quân Ninh, Diệp Sở cảm thấy vừa mỉa mai vừa buồn cười. Vệ sĩ đứng thành hai hàng dài, họ đã được dặn dò trước nên nhanh chóng mở cổng, còn cung kính đưa Diệp Sở đi gặp Diệp Quân Ninh. Kiến trúc nơi đây rất rộng và sang trọng vô ngần, hoàn toàn hiển lộ gia thế của chủ nhân nơi này. Diệp Sở hít một hơi, lắc đầu cười:
"Không ngờ, vẫn có thể về đây!"
Diệp Quân Ninh không còn mang vẻ mặt đạo mạo khó gần như lần trước, bây giờ thân thể gầy yếu đôi mắt còn hơi mờ phải đeo kính. Ông mặc bộ âu phục thẳng tắp, nét mặt so với Diệp Sở đều giống đến tám chín phần. Mặc dù thân hình gầy yếu, nhưng khí chất mạnh mẽ và tôn nghiêm là không cách nào thay đổi được.
Diệp Quân Ninh nhìn Diệp Sở bước vào đại sảnh mà lòng nhẹ nhõm hẳn, giọng nói run run của tuổi già
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/cha-nuoi-ngon-tinh/800104/chuong-32.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.