"Ninh Ngọc, cô quậy đủ chưa?"
Cha nuôi tôi đứng dựa vào cửa, phóng ánh mắt sắc bén về phía Ninh Ngọc. Cô ta đột nhiên dẹp hẳn cái bộ mặt xấu xí ban nãy, thay vào đó là một vẻ nhu mì như nước. Ninh Ngọc đi tới, ưỡn ẹo đứng trước mắt cha nuôi:
"Diệp Sở, anh về rồi à? Em chỉ là trò chuyện với bé con thôi mà!"
Tôi nhìn thấy người phụ nữ này, cảm tưởng thật buồn nôn. Đúng là loại đàn bà mưu kế, lật mặt còn nhanh hơn lật sách. Cha nuôi tôi không nói gì, ông ấy nheo mắt lại nhìn Ninh Ngọc. Rồi đưa một bàn tay ra trước mặt cô ta:
"Lại đây"
Nhanh như chớp, Ninh Ngọc lao vào lòng cha nuôi. Tôi tự nhiên lại thấy sao cô ta có thể vô sỉ như vậy? Cảm giác có cái gì đó cứ bực bội âm ỉ trong lòng.
Nhưng cha nuôi tôi hất tay Ninh Ngọc ra, vẻ mặt khó hiểu nhìn tôi:
"Lưu Ly, lại đây cha xem"
Bàn tay đang giơ ra giữa không trung của Ninh Ngọc khựng lại, tôi có thể cảm nhận được, cô ta đang giận run người. Haha, đáng... đáng đời lắm!
Sự bức tức khi nãy tiêu tan hết, tôi bước đến. Cha nuôi vén những lọn tóc con bên tai của tôi, giọng nói ôn nhu dịu dàng:
"Con đã khỏe hẳn chưa?"
"Dạ rồi"
Sau đó ông ấy nhìn bà quản gia bằng cặp mắt băng lạnh:
"Quản gia, nếu sau này tôi còn thấy những kẻ điên này xông vào nhà làm ảnh hưởng tới Lưu Ly, thì bà cũng không cần ở lại đây nữa!"
Bà quản gia khúm núm, im lặng cúi đầu không
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/cha-nuoi-ngon-tinh/800132/chuong-7.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.