"Hừ..." Hàn Khuynh Thược nhẹ nhàng lướt nhìn Bạch Thanh Tinh mang theo tức giận, bóng lưng vội vàng rời đi.
Thật sự là một phụ nữ nhàm chán...
Một lúc sau, Hàn Khuynh Thược từ trên giường bước xuống, thoải mái đứng trên mặt đất.
Hồ ly thối tha cũng rất nhiều tiền! Chỉ cần nhìn đồ vật trang trí trong phòng, giá trị cũng không nhỏ...
Hàn Khuynh Thược đem tay xách lên cái bình hoa tinh xảo trên bàn.
Ninh Doãn Tích đi vào gian phòng nhìn thấy đầu tiền chính là hai mắt Hàn Khuynh Thược vẫn không nhúc nhích nhìn chằm chằm vào một cái đồ sứ Thanh Hoa trên bàn.
Hàn Khuynh Thược khẽ hở môi son, có chút thì thào, "Đầu bút lông đơn thuần vẽ hoa xanh vòng quanh đậm nhạt, thân bình vẽ hoa Mẫu Đan như con người buổi ban sơ, cánh đàn hương như xuyên thấu hiểu rõ cửa sổ tâm sự của ta, viết nhanh trên giấy Tuyên Thành đến nay đặt một nữa."
"Ôi...Thật đúng không sai..." Ninh Doãn Tích tựa vào cửa, hai tay khoanh trước ngực, một đôi mắt hồ ly nhìn chằm chằm vào Hàn Khuynh Thược, liền nháy mắt cũng không buông lõng một chút nào, "Thích không?"
"Không thích!" Hàn Khuynh Thược lấy tay mình lại, nhàn nhạt liếc Ninh Doãn Tích mootjc ái, "Tôi tại sao ở trong này?"
"Chú cứu con." Ninh Doãn Tích nói lại sự thật.
"Tôi nói rồi, tôi lại không có cầu cứu ông." Khóe miệng Hàn Khuynh Thược hơi gương lên, giọng điệu như thường vẫn làm, không hề có một chút lòng biết ơn nào đối với Ninh Doãn Tích.
"Được rồi!" Ninh Doãn Tích nhún vai, "Hiện tại cảm giác thấy thế nào?"
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/cha-tong-giam-doc-qua-can-ro/1231909/chuong-16.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.