Rượu từ từ rút đi, sự mơ màng trong cặp mắt Hàn Mộ cũng biến mất không thấy tăm hơi.
Bây giờ cô rất tỉnh táo!
“Ha ha. . . . . .” Mắt Hàn Mộ nhìn xuống cười một tiếng, chỉ là trong tiếng cười không hề có một chút ấm áp nào.
Hai tay Ninh Doãn Tích khoanh trước ngực, cau mày nhìn nụ cười trên khóe miệng của Hàn Mộ.
Nụ cười này làm cho anh vô cùng chói mắt, tim của anh cũng khẽ run lên, đặc biệt khó chịu.
“Đừng cười như vậy!” Ninh Doãn Tích nhẹ nhàng hất mặt. Anh không muốn nhìn thấy nụ cười này.
“Ha ha. . . . . .” Hàn Mộ ngửa đầu, cười đến mức nước mắt cũng rơi ra ngoài.
Đừng cười như vậy? Vậy thì muốn cô cười như thế nào?
Anh, dựa vào cái gì quản cô cười như thế nào? Anh là ai, dựa vào cái gì. . . . . .
“Anh không cảm thấy rất buồn cười sao?” Hàn Mộ nhếch môi, nhìn Ninh Doãn Tích.
Buồn cười? >>>>D.D.LQD
Ninh Doãn Tích không hiểu, có ý tứ gì?
“Anh cho rằng anh là ai? Dựa vào cái gì quản tôi!” Hàn Mộ hừ lạnh, “Ninh thiếu gia, anh nói rốt cuộc có buồn cười không?”
“Cô!” Ninh Doãn Tích đen mặt. Đây không phải là giễu cợt anh một cách trắng trợn sao?
“Cô gái, cô khiêu khích tôi!” Ninh Doãn Tích từng bước tới gần Hàn Mộ, ép cô vào góc tường.
“Hừ!” Hàn Mộ thờ ơ quay đầu, không nhìn Ninh Doãn Tích.
Ánh mắt của người đàn ông này có chút đáng sợ, rất lạnh rất tà lại rất mị. Cô quả thật không dám nhìn thẳng vào hai
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/cha-tong-giam-doc-qua-can-ro/1231978/chuong-53.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.