“Cốc cốc.......” Một tràng tiếng gõ cửa truyền đến, Ninh Doãn Ngân nhíu mày lại.
Cửa được mở ra.
Bạch Thanh Tình một thân màu hồng mang giày cao gót đi đến, trên mặt mang theo vẻ ủy khuất.
Mâu Tư Vân nhíu mày lại, nhìn Bạch Thanh Tình.
Một thân màu hồng? Cô ta ngược lại rất vui mừng!
”Ngân, anh đã tỉnh? Bạch Thanh Tình vội chạy đến bên cạnh Ninh Doãn Ngân, một tay gắt gao ôm lấy cổ anh “Ngân, anh biết không? Thấy anh hôn mê, bất tỉnh nhân sự, em rất sợ, lo lắng gần chết!”
”Phục.......” Mâu Tư Vân cười khẽ một tiếng.
Bà cô này đùa như thật, không nên quấn lấy Doãn Ngân như thế!
Trong mắt Mâu Tư Vân lóe lên vẻ đã hiểu.
Bạch Thanh Tình này giống như quá yêu Ngân thảm thiết!
Ninh Doãn Ngân phong kinh vân đạm nhìn Mâu Tư Vân cười đến không tim không phổi, nói với Bạch Thanh Tình: “Cô đè lên miệng vết thương của tôi rồi!”
Bạch Thanh Tình vừa nghe, lập tức từ trên người Ninh Doãn Ngân nhảy dựng lên, vội vàng kiểm tra miệng vết thương của anh “Ngân, anh không sao chứ? Không phải em cố ý, không phải cố ý! Đau không?
”Không có việc gì.”Giọng nói Ninh Doãn Ngân hơi lạnh nhạt “Cô tới đây có chuyện gì sao?”
”Em.......” Bạch Thanh Tình xụ mặt “em.....Ngân, em........Chính là lo lắng cho anh! Anh hôn mê lâu như vậy, em sợ.........”
”Ừ.” Ninh Doãn Ngân nhẹ nhàng gật đầu, không tiếp tục nói chuyện.
Rót một miếng nước, Ninh Doãn ngân uống một ngụm.
Nói lâu như vậy......Trong miệng thật sự hơi khát.
”Ngân, anh có muốn ăn táo không? Quả táo này rất tươi
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/cha-tong-giam-doc-qua-can-ro/1232085/chuong-120.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.