Vốn dĩ anh ta biết rõ đêm qua đã xảy ra chuyện gì, vốn dĩ anh ta biết rõ, trời ơi anh ta cũng biết.... .....
Lúc này Đào Du Du cảm thấy từ đầu đến chân, cả người đều nóng bừng, không có mặt mũi xuất hiện trước mặt anh, lập tức che mặt chạy đi......
Vũ Văn Vĩ Thần thấy bộ dạng chạy trốn của cô, sau khi thấy cô đóng cửa phòng nhịn không được phát ra tiếng cười to.
... ...... ...... ........
Chạy xuống lầu, trên chân Đào Du Du không mang giày, đêm qua sau khi ra khỏi nhà hàng cô không có mang giày về.
Lúc này, đối với sự xuất hiện của cô, tất cả mọi người đều sợ hãi ngừng công việc trong tay quay đầu nhìn về phía cô.
"Ha ha......Này.... .....Này.... ......Tôi thử lễ phục mới.... ...." Gượng cười với mọi người tìm một lý do thích hợp để giải thích, nhưng cô đã quên, cô vừa từ trên lầu ba chạy xuống, nếu như thử lễ phục mới...... Làm sao có thể chạy đến lầu ba chứ? Tưởng mọi người ngu ngốc hay là đui mù?
Che mặt chạy về phía phòng ngủ của mình, sau khi đóng cửa phòng lại, cô dựa vào sau ván cửa, liên tục hít sâu vài hơi, tâm tình mới tình từ từ bình phục lại.
Nghĩ lại lời nói kia của Vũ Văn Vĩ Thần, rõ ràng anh biết rất rõ đêm qua giữa bọn họ đã xảy ra chuyện gì, nhưng, nhưng mà, vì sao anh không chỉnh cho cô chết? Ngược lại còn muốn mặc lễ phục giúp cô? Đều này thật không hợp với tính cách của anh ta.
Phải biết rằng, cái tính cách cao ngạo xấu
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/cha-tong-thong-cua-cuc-cung-sinh-doi/996249/chuong-182.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.