Dịch: Tiểu Băng
***
Lúc này.
Khi Thái Hoa đạo nhân nhìn thấy Thanh Vân Đạo Tông.
Ông không khỏi trợn tròn mắt.
Cả Thanh Vân Đạo Tông, bị vô số quan binh vây quanh, vô cùng nghiêm ngặt.
Đây là làm gì?
Quan phủ phá dỡ tông môn, buộc dời đi nơi khác?
Móa nó, chết mất.
Suy nghĩ đầu tiên của Thái Hoa đạo nhân chính là bị bắt phá dỡ và dời đi nơi khác.
Những người ông nhìn thấy đứng ở kia đều mặc thiết giáp, khí thế hung hăng, rõ ràng là người của triều đình.
Người của triều đình tới nơi này, nếu không phải là trọng án, thì chính là bắt phá dỡ và dời đi nơi khác.
Thái Hoa đạo nhân biết rõ, đám đệ tử môn hạ của mình, có cho lá gan, cũng không có thực lực gây ra trọng án.
Nên chỉ còn một khả năng là bị bắt phá dỡ và dời đi nơi khác mà thôi.
Thái Hoa đạo nhân không khỏi khó chịu.
Chợt thấy Hứa Lạc Trần và Trần Linh Nhu vội đi ra, dáng vẻ vội vã.
"Chưởng môn!"
Hai người đi tới, bộ dạng luống cuống.
"Ngậm miệng."
Thái Hoa đạo nhân nạt ngay, sau đó hỏi, giọng đầy hy vọng: "Bồi thường bao nhiêu? Được năm trăm không?"
Thái Hoa đạo nhân hỏi.
"Hả? Cái gì bồi thường bao nhiêu?"
"Chưởng môn, không phải phá dỡ và dời đi nơi khác, là có đại nhân vật của triều đình tới, nói là sư điệt của chúng ta, đồ tôn của người."
Trần Linh Nhu hiểu ngay ý của Thái Hoa đạo nhân, vội lên tiếng giải thích.
"Hở? Không phải phá dỡ và dời đi nơi khác?"
"Đồ tôn của ta?"
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/chac-chang-co-ai-cam-thay-tu-tien-kho/973868/chuong-126.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.