Trong suốt hơn mười năm qua, theo “quy tắc bất thành văn” giữa hai người là nếu giận nhau cũng sẽ làm hòa trong vòng một tiếng đồng hồ, thì việc cả ngày hôm nay anh không về nhà thực sự cho thấy lần này mâu thuẫn không hề nhỏ.
Nam Hướng Nhụy sững người, không nhịn được hỏi: “Vì sao vậy? Hai người lại cãi nhau chuyện gì à?”
Lâm Niệm thở dài: “Hôm qua trường mẫu giáo của Lâm Lâm và Niệm Niệm tổ chức cuộc thi đấu thể thao giữa phụ huynh và con cái. Ở phần thi bóng rổ, lẽ ra là để Lâm Lâm cầm bóng ghi điểm, thế mà Giang Dữ lại chẳng nhường nhịn gì cả. Anh ấy thì thắng được cả một đám trẻ con reo hò cổ vũ, còn mồm thì bảo: ‘Trẻ con nên được rèn luyện từ nhỏ, nếu không lớn lên gặp khó khăn sẽ bỏ chạy’. Mình thật sự không hiểu, chuyện này thì liên quan gì? Rõ ràng chỉ là anh ấy cố tìm cớ cho việc thắng con nít!”
Nam Hướng Nhụy không nhịn được thở dài cảm thán: “Đàn ông đúng là mắc bệnh hiếu thắng đến đáng ghét mà.”
Nói rồi cô lại thấy hơi khó hiểu: “Nhưng chỉ vì chuyện này mà hai người giận nhau cả ngày, đến mức ảnh không thèm về nhà luôn à?”
Lâm Niệm vốn đã không vui, bị hỏi như vậy càng thêm bực bội, liền ném phịch bộ đồ mới chọn vào túi quà, cáu kỉnh nói: “Không về thì thôi! Tốt nhất là đừng bao giờ quay về nữa!”
Vừa dứt lời, Nam Hướng Nhụy đã nhận được cuộc gọi từ Giang Dữ.
Nội dung đại khái là: nhờ cô đón Lâm Niệm đưa
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/cham-lua-to-thoi-cuu/2843369/chuong-59.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.