Edit: riri_1127
Chương 55: Kỵ sĩ
Nghê Thường ngẩn ngơ nhìn người đàn ông đang quỳ gối trước mặt mình, không nói được lời nào.
Sau một lúc lâu, môi cô mấp máy ngập ngừng vài giây.
"Anh sao lại. . . . hiện tại. . . . . . ?"
Âm cuối thanh âm đều phát run, lời nói không rõ ràng.
Nhưng Viêm Trì nghe hiểu .
Đôi mắt anh lóe lên vẻ thâm thúy: "Chờ không được."
"Anh không thể chờ được nữa."
Sau khi xác định em là người sẽ bên anh cả quãng đời còn lại, anh liền không thể chờ mà muốn thật nhanh, thật nhanh bắt đầu cuộc đời đó cùng em.
Nghê Thường mím môi lắc đầu nguầy nguậy.
Không không, cô không nghĩ anh cầu hôn quá sớm.
Cô không cảm thấy sớm chút nào.
Mà là, vì cái gì anh chọn đêm nay?
—— sau khi chứng kiến bất hạnh và đau thương của gia đình cô, sau khi biết tất cả những suy nghĩ âm u và chẳng hề đáng yêu của cô.
Anh lại quyết định cầu hôn . . . . . .
Nghê Thường chớp chớp hốc mắt ngập nước, mang điểm rầu rĩ ra giọng mũi: "Anh thật sự. . . . . . nguyện ý lấy em sao?
Viêm Trì giật mình, mỉm cười.
"Đương nhiên."
Mắt anh sáng rực nhìn cô, đôi mắt đen sâu hơn biển cả.
"Vinh hạnh của anh."
Mi mắt Nghê Thường rung động không ngừng. Có hơi nước lan tỏa trong mắt và cũng có một nụ cười trên môi.
Cô chậm rãi vươn tay trái về phía anh.
"Cũng là vinh hạnh của em."
Cô đáp lại như vậy khiến anh hơi bất ngờ. Đôi mắt anh
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/cham-rai-dong-long/1418132/chuong-55.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.