Doãn Tang dừng bước, cuối cùng đi về phía Thiệu Quân, vừa đi vừa quay lại nói với Mễ Thụy: “Cho chị một ly ca cao nóng.”
Cô cần uống một thứ gì đó nhiều đường vào lúc này.
Doãn Tang khẽ mỉm cười ngồi xuống đối diện Thiệu Quân: “Tô Quân?”
Thiệu Quân không hề ngạc nhiên, bật cười: "Vẫn bị cô phát hiện rồi."
“Cám ơn anh đã viết lời tựa.”
Nụ cười của Thiệu Quân tắt ngấm: "Tôi cảm thấy xấu hổ vì đã không chủ động tự giới thiệu với cô."
"Người phải xin lỗi là tôi. Tôi không có thiện chí kết bạn, không để ý đến người xung quanh, thậm chí không nhận ra anh là bác sỹ tâm lý."
“Tình bạn sơ giao sẽ dễ bền vững hơn, như vậy cũng tốt."
Doãn Tang cười: “Nói chuyện với bác sĩ tâm lý cũng giống như đi trên bờ vực của một cái bẫy.”
"Bây giờ tôi chỉ là Thiệu Quân."
"Còn trước đây thì sao?"
Thiệu Quân sửng sốt một lúc rồi thẳng thắn nói: “Trách nhiệm"
Doãn Tang ngừng nói, cúi đầu dựa vào ghế sofa.
Thiệu Quân nghiêm túc hơn bình thường: "Tôi mới là người phải nói lời xin lỗi. Chúng ta là bạn bè nhưng vì chữ tín với Phong Tử mà tôi đã phản bội lại lòng tin của cô."
"Có sao đâu, chuyện gì cũng có nhân quả. Nếu đổi lại vị trí, tôi chắc chắn không làm tốt được như anh. Anh cũng đã nói người trưởng thành chỉ nên giữ quan hệ sơ giao, vì vậy anh cũng không cần cảm thấy có lỗi. Lời cám ơn vừa rồi của tôi cũng là lời thật lòng."
Nếu như không tức giận tức là đã không
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/cham-rai-me-hoac-luc-chi-nam/2308827/chuong-48.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.