Trì Giai lắc đầu, cố gắng đẩy mạnh những ký ức về cô và Thẩm Mộ Diêu ra khỏi đầu.
Âm nhạc trên radio vẫn tiếp tục, đúng là bài Thẩm Mộ Diêu thích. Trì Giai nghiêng đầu không kìm được nhìn phản ứng của anh.
Trong tưởng tượng của cô, anh lẽ ra phải lười biếng chống cằm, thưởng thức âm nhạc.
Nhưng khác với tưởng tượng của cô, người đàn ông hơi cúi người, khuôn mặt nghiêng gầy gò và lạnh lùng, cúi đầu nhìn chằm chằm vào màn hình điện thoại đen, không biết đang nghĩ gì.
Dường như cảm nhận được ánh mắt của cô, anh quay đầu lại.
Trì Giai không nhìn rõ biểu cảm của anh, một ánh đèn xe chiếu thẳng vào đôi mắt sâu thẳm của người đàn ông.
Trong khoảnh khắc, cô nhớ lại đêm Giáng sinh đó, những lời thiếu niên đã nói với cô.
Anh lại không đáng để em dựa dẫm đến thế sao?
Nhưng anh lại nói: Anh là bạn trai của em, không sợ em làm phiền, em có thể thoải mái làm phiền anh.
Không ai có thể ngờ một người tưởng chừng không biết yêu lại dạy cô cách yêu.
Thẩm Mộ Diêu liếc cô, tiện miệng nói: "Nghĩ gì thế, đến nơi rồi."
Trì Giai chậm hơn nửa nhịp nói: "Không nghĩ gì cả."
Cô không thể nói cô đang nhớ lại quá khứ của hai người được.
Xuống xe, Thẩm Mộ Diêu hờ hững nhìn quanh một vòng, ánh mắt dừng lại ở một chỗ, sau đó nói với Ôn Thời Hoài: "Tôi đi mua bao thuốc."
Ôn Thời Hoài: "Đi đi, tôi còn có thể cản anh sao?"
Trì Giai từ năm sáu tuổi đến nhà họ Lục, những đứa trẻ
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/cham-vao-ngon-lua-noi-anh/2796514/chuong-17.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.