Trên đường về nhà, bóng dáng nhỏ bé của con gái trong bóng đêm trước sau vẫn xuất hiện trước mắt anh, lái đi không được.
"Sao lại không cần con?"
Anh bị hỏi ngậm miệng không trả lời được, vừa định giải thích, con gái ý thức được mình nói sai, lúc lắc đầu, tạm biệt anh rồi chạy vào nhà.
Lòng Nghiêm Húc Minh thật sự không biết là tư vị gì.
Trách nhiệm đúng là ở anh, trước đây anh nghĩ, dù sao cũng là con gái, lớn lên bất kể mặt nào, chắc chắn theo mẹ sẽ tốt hơn, hơn nữa nếu như lên tòa, dựa theo thông lệ, trong tình huống đối phương không từ bỏ, cũng sẽ có khuynh hướng xử cho đứa trẻ theo mẹ. Khi đó anh sống cũng không thuận lợi, gặp một ít trắc trở trong chuyện làm ăn, thu nhập của Trần Cẩm Như xem ra ổn định hơn, lại nói rõ ràng cô ta muốn nuôi con, nên Nghiêm Húc Minh không tranh giành quyền nuôi nấng với cô ta, ai ngờ lại biến thành như vậy.
Bây giờ tranh quyền nuôi con còn kịp không? Nhưng đến tòa án, Trần Cẩm Như nhất định sẽ đem chuyện của anh và Ngô Dục nói lộ ra, phải làm thế nào mới có thể có phần thắng đây? Anh nghĩ lung tung mãi, dừng xe, lên lầu, nhập password, cửa không mở.
Anh lui lại liếc nhìn biển số nhà, 508, không sai, lại thử lần nữa, vẫn không mở ra. Cửa khóa trái.
Không thể nào, Ngô Dục biết anh đang ở bên ngoài.
Gõ cửa cũng không ai trả lời, Nghiêm Húc Minh lấy điện thoại ra, phát hiện có tin nhắn chưa đọc, đến từ Ngô
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/chan-doi/333131/chuong-30.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.