Trước tết thật sự quá bận, không rảnh để buồn bực, mà buồn bực cũng có chuyện phải làm, Nghiêm Húc Minh bèn hủy cuộc hẹn với Tề Mộng.
Trước đó anh thuận miệng nói câu nghỉ đông nhờ cậu thiết kế áp phích chiêu sinh, vốn chính mình đã quên, Ngô Dục lại vẫn để trong lòng, mấy ngày sau đã gọi điện thoại tới nhắc anh kiểm tra email.
Ngô Dục thả dù cho anh một gói quà lớn: Trọn bộ áp phích tuyên truyền, cỡ lớn, cỡ nhỏ, còn có sách giới thiệu và các sản phẩm liên quan, nào là chương trình học, túi vải cầm tay, cốc uống nước, hộp đựng sách...
"Cái này tôi rất ít khi làm, không có kinh nghiệm gì. Ngài cảm thấy có thể dùng được thì dùng, chỗ nào không tốt cũng có thể nói, tôi sẽ sửa lại." Trong điện thoại, Ngô Dục dè dặt nói.
Nghiêm Húc Minh cảm thấy cậu khiêm tốn quá mức rồi. Cậu rất sáng tạo, Nghiêm Húc Minh kinh nghiệm đầy mình cũng không nghĩ ra được những thứ này, "Tổng giám đốc Từ trả cậu bao nhiêu một tháng? Hay là cậu cứ dứt khoát đổi nghề đi."
Anh vừa thỏa mãn nhu cầu cơm áo của Ngô Dục, "Được, nếu có ngày tôi thất nghiệp, ngài phải cho tôi bát cơm đó."
Nghiêm Húc Minh lập tức liên hệ nhà xưởng giao mẫu in gấp rồi phát vào liên hoan.
Học sinh báo danh biểu diễn tài năng cũng không ít, đều gấp rút luyện tập. Buổi tối lúc đang dàn dựng các tiết mục cuối cùng thì mẹ anh gọi điện tới. Nghiêm Húc Minh dùng đầu ngón chân cũng nghĩ ra là chuyện gì, không muốn tiếp nhưng
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/chan-doi/333158/chuong-12.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.