Hôm sau lúc đến trường học, Nghiêm Húc Minh đem quần áo cũ đã thu dọn và đóng gói, ném vào hòm đồ từ thiện của tiểu khu.
Có cái áo khoác da của Saint Laurent, anh mua lúc đi du lịch Mỹ, là nhất thời hứng thú mà mua, gần như chưa từng mặc, bảo vứt bỏ lại cảm thấy đau lòng, bèn móc ra khỏi bao.
Buông bỏ không phải là cảnh giới dễ dàng đạt được, phải tiến lên dần dần - anh tìm bậc thang cho mình.
Buổi trưa, mẹ anh gọi điện thoại tới, hỏi anh thứ bảy có thời gian không.
"Mẹ, mẹ lại đi chợ bán thức ăn à? Lại chọn trúng cải trắng nhà ai rồi?"
Chợ bán thức ăn là cách gọi đùa của anh đối với việc mai mối, mẹ anh nóng lòng tìm mùa xuân thứ hai cho anh, cứ như mỗi sáng đều đi họp chợ.
"Mày thằng nhóc này sao lại nói vậy, mẹ còn không phải vì tốt cho mày à? Mấy chục năm sau này, mày một mình cô đơn, làm sao qua nổi? Hay là mày với Trần Cẩm Như quay lại đi, mẹ thấy nó cũng không có người khác."
Trần Cẩm Như là vợ trước của Nghiêm Húc Minh. Tái kết hôn là không thể, bọn họ vất vả lắm mới tính toán rõ ràng.
"Vậy tối thứ bảy mày đi xem mắt đi," Thái hậu không nói thêm gì, truyền ý chỉ, "Con bé lần này là nghiên cứu sinh, rất ưu tú, nếu như không thành công, quen thêm người bạn nữa cũng tốt."
"Vâng." Nghiêm Húc Minh miễn cưỡng nhận lời.
Mẹ anh gửi ảnh sang, ảnh nghệ thuật, cô gái khoảng chừng ba mươi tuổi, mặc lễ phục
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/chan-doi/333169/chuong-4.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.