Tiếng kêu của Bạch Phụng làm Tiểu Bình tỉnh lại:
- Bình đệ ...! Bình đệ ...!
Và vừa tỉnh lại, câu đầu tiên Tiểu Bình hỏi là:
- Phụng tỷ vẫn bình an? Là Đoan Mộc Ngũ đại ca đã giúp tỷ hoá giải chất độc?
Bạch Phụng chợt lắc đầu:
- Khắp người tỷ vẫn cảm thấy đau đớn, nào có ai giúp tỷ giải độc?
Tiểu Bình nhỏm người ngồi dậy và đưa mắt nhìn quanh:
- Vậy Đoan Mộc Ngũ đại ca đâu! Có lẽ nào đại ca vì bị nhiễm Độc Phong Tuyệt Khí nên hiện giờ đang tìm nơi chữa trị?
Bạch Phụng thở dài:
- Có phải Đoan Mộc Ngũ là người mà đệ vừa giúp y vượt qua Độc Phong Tuyệt Khí? Y vẫn bình ổn, tỷ vì chưa hôn mê nên hoàn toàn nhìn thấy y ngay sau đó chạy thẳng vào trong.
Xem ra y đến đây là có chủ đích. Lời y hứa giúp tỷ hóa giải chất độc chỉ là lời dối trá, đệ chớ quá tin y.
Tiểu Bình lập tức phản bác, bênh vực Đoan Mộc Ngũ:
- Đại ca của đệ không phải là hạng người như tỷ vừa đề quyết. Có thể đại ca đang giúp đệ bằng cách chạy thẳng vào trong và cố tìm cho bằng được giải dược cho tỷ. Còn như không phải thì có lẽ đại ca đã chạy đến Hoàn Nguyên Động, cho thấy đại ca ít nhiều gì cũng bị nhiễm Độc Phong Tuyệt Khí cần phải hóa giải.
Bạch Phụng cười gượng:
- Tỷ thật chưa thấy ai như đệ, vẫn cứ luôn tin người và một khi đã tin thì không cần suy xét hơn thiệt. Đến lúc bị người hãm hại thì đệ có
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/chan-kinh-cuu-cuu/275503/chuong-11.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.