Chưa đầy 10 phút sau, Lãng Tử có mặt, anh ấy vội vàng kéo tôi đứng dậy. Ôi trời!thú thật với các bạn rằng tôi đã cố tình để mình trông tội nghiệp và khổ sở hơn thực tế (một trong những mánh để các bạn thử tình cảm của đối phương là giả vờ tội nghiệp hơn mức cho phép, thử đi, rồi bạn sẽ biết). Lãng Tử dựng xe và săm soi người tôi xem có bị đau ở đâu không. Tất nhiên là không đau, tôi hết đau từ đời tám hoánh nào rồi. Lãng Tử nhìn xuống chân tôi và thốt lên: “Ôi! Chân kìa”. Lạy trời, đừng nói là nó chảy máu nhé! Đừng để thảm họa Hoành Tá Tràng lặp lại lần nữa nhé. Tôi nhìn xuống chân mình và thấy hai bàn chân đen ngòm bẩn thỉu. Khổ quá! Vì diễn quá nhập vai mà tôi đã trót thò cả hai chân vào rảnh nước thải ấy. Thật tệ. Tôi đã trả một cái giá quá đắt! Ôi trời ơi! Tôi muốn hét lên một tiếng rạch trời rằng “Bà thù cái đứa chết tiệt nào đào cái rãnh nước chết tiệt dưới chân bà!”
Trong lúc tôi đang loay hoay cắn lưỡi để không phun ra câu chửi rạch trời đó thì Lãng Tử chạy ù đi. Ôi trời, đã bỏ chạy rồi sao? Mới nhìn thấy đôi chân bẩn của mình đã chạy tóe khói rồi thì còn nước non, yêu đương cái khỉ gì nữa. Tôi buồn quá, tôi thấy vọng quá!!! Biết thế không thử nữa, để thế còn có cái mà lung linh mà mơ mộng. Tôi ngu dại quá!!! (Lần đầu tiên tự nhận mình ngu dại cơ đấy). Mà không, cái đứa ngu dại và đáng
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/chan-ngan-sao-phai-xoan/530460/chuong-8.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.