Tôi lại tiếp tục cuộc sống phởn phơ với cặp chân ngắn và đôi mắt híp tịp của mình, dù có hơi cô đơn một tẹo nhưng tối vẫn không thấy thế là buồn. Từ bé, tôi đã học được cách tự hài lòng với những gì bản thân mình có, tôi chưa từng cảm thấy ghen tị với bất kỳ cô gái xinh đẹp nào. Đơn giản vì, tôi luôn nghĩ, tôi xinh đẹp không thua kém gì họ... Đấy, vũ khí lớn nhất của phụ nữ không phải là nhan sắc mà là sự tự tin, các bạn hãy luôn nhớ điều đó nhé.
Mẹ tôi ngày càng trầm lặng, sếp Tam Mao cũng thế, chỉ có điều, thi thoảng tôi cũng bắt gặp ông ấy nhìn trộm mình. Nhưng, không sao, tôi nghĩ vì yêu mẹ tôi quá nên chú ấy mời lén nhìn ®Ó thăm dò thái độ của tôi mà thôi. Tôi thì mong họ thành đôi chết đi được, như thế, nghiễm nhiên tôi trở thành “cô chủ nhỏ” của công ty này, đến lúc đó tôi sẽ không phải vò đầu bứt tai mỗi khi phải bịa ra những lá thư lâm li bi đát đòi tăng lương nữa. Ôi, nếu điều đó xảy ra thật thì tôi quả là người may mắn nhất thế gian này. Nhưng, các bạn đừng vội tưởng tôi tham tiền đến mức “gả” mẹ cho sếp nhé, còn một lý do rất sâu xa khác là tôi muốn mẹ có một chỗ dựa đúng nghĩa sau bao nhiêu năm lăn lộn nuôi tôi. Và nếu nói rằng, tôi không khao khát có một người bố thì đó là nói dối, tôi vẫn mơ mình thấy bố hằng đêm. Tôi đã từng lén lục tung phòng mẹ tôi
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/chan-ngan-sao-phai-xoan/530501/chuong-23.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.