Tạ Đông Dương đã sớm âm mưu trước chuyện hủy hôn, nhà họ Hoa vốn không bằng Tạ gia, đó cũng là lí do mà hắn không vừa ý.
Nhưng không ngờ rằng còn kéo thêm cả Giang gia vào, chuyện này đối với hắn mà nói là bất ngờ.
Cảm giác giống như là thứ mà Tạ Đông Dương hắn không cần nhưng Giang Lưu lại nhặt lấy, chỉ có thể miêu tả bằng một chữ: Sướng.
Tạ Đông Trạch nhìn ra được ý tứ của em trai mình, cũng không nói gì nhiều chỉ theo lời phân phó của ba đưa hắn quay trở về.
Tối hôm đó, Tạ Đông Dương bị một trận roi da.
Ông Tạ tức giận cầm roi da quất tới tập một trận, không thương xót một chút nào.
Cuối cùng vẫn là bà Tạ thương xót con trai cầu xin thì ông mới chịu dừng tay.
“Cái thằng bất hiếu như mày lẽ ra phải đánh chết mới phải.” Ông Tạ cầm roi da thở dốc.
Tạ Đông Dương cứ thế không nói tiếng nào, cắn chặt răng, rõ ràng là không phục.
“Vậy thì đánh chết luôn đi, cũng đỡ để con làm ba ngứa mắt.”
Khi còn bé Tạ Đông Dương sống với cô ở Long thành cũng nhiều năm, nên thỉnh thoảng lại nói vài câu giọng Bắc Kinh, nghe càng khiến người khác thêm tức giận.
“Con nói ít vài câu đi, muốn chọc ba con tức chết đấy à?” Bà Tạ cũng tức giận đánh Tạ Đông Dương vài cái. Nhưng đây là đứa con mà bà thương nhất nên không nỡ mạnh tay.
“Mẹ, chuyện này không thể trách con được. Chuyện kết hôn không có sự đồng ý của con đã tổ chức tiệc đãi
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/chan-tinh-nguoi-mot-doi-khong-quen/39725/chuong-10.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.