Một câu nói của anh đã khiến Hoa Sanh hoàn toàn cứng họng.
Nhà họ Giang thiếu tiền sao? Đáp án đương nhiên là không, tiền của Giang gia mấy đời cũng xài không hết. Gia tộc họ bây giờ đang ở thời kỳ cực thịnh, ba đại gia tộc khác đều phải kính trọng và ngưỡng mộ. Nghe đâu chiếc vòng ngọc trên tay Giang phu nhân cũng là vật cực phẩm có giá trị mấy ngàn vạn.
Do đó, khi nghe Hoa Sanh hứa hẹn về món lễ vật quý giá, Giang Lưu cũng không cảm thấy có hứng thú...
Cô bỗng nhiên có chút hối hận, vì sao vừa rồi cô lại muốn cùng người đàn ông này thực hiện giao dịch này chứ. Cùng lắm thì chỉ bẽ mặt một chút rồi thôi, sao lại muốn khoe mẽ như vậy chứ?
Nghe giọng điệu người đàn ông này dường như cũng không dễ dàng mà cho qua, quả nhiên là...
"Sao cô lại không trả lời?" Một câu nói của anh làm cho người ta giận đến nỗi không nói được lời nào, lại còn hỏi tại sao không trả lời. Mức độ xấu bụng này thật khiến người ta oán trách mà.
Nhưng Hoa Sanh vẫn rất bình tĩnh hỏi lại anh: "Vậy Giang thiếu gia đây muốn tạ lỗi như thế nào?"
"Yêu cầu gì cô cũng có thể đáp ứng sao?" Giang Lưu cảm thấy chuyện này càng ngày càng thú vị.
"Tôi không có khả năng lớn như vậy nhưng chỉ cần có thể làm được, tôi sẵn lòng thử một lần." Hoa Sanh trả lời dứt khoát, cô không muốn lãng phí thời gian để tranh cãi với người đàn ông này nữa.
"Tôi cảm thấy... cái tôi thiếu bây giờ...
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/chan-tinh-nguoi-mot-doi-khong-quen/39731/chuong-4.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.